Virus Bệnh Dịch Hạch / Top 11 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 5/2023 # Top View | Zqnx.edu.vn

Dịch Tễ Học Bệnh Dịch Hạch

Dịch hạch là một bệnh truyền nhiễm nguy hiểm gây dịch do vi khuẩn yersinia pertis gây ra. Bệnh biểu hiện lâm sàng là tình trạng nhiễm trùng nhiễm độc kết hợp với viêm hạch bạch huyết, trường hợp nặng gây viêm phổi và nhiễm khuẩn huyết.

Bệnh gây dịch chủ yếu ở động vật hoang dã đặc biệt là loài gặm nhấm, chủ yếu ở chuột, bọ chét đốt chuột sau đó truyền sang người.

Tình hình bệnh:

Bệnh dịch hạch đã được biết đến từ lâu trong lịch sử loài người và đã từng gây ra ít nhất 3 vụ đại dịch lớn trên toàn cầu với nhiều trường hợp mắc và tử vong.

Đại dịch lần thứ nhất xảy ra và thế kỉ VI làm gần 100 triệu trường hợp tử vong, nặng nhất ở châu Á, châu Âu và Địa Trung Hải.

Đại dịch lần thứ hai xảy ra vào thế kỉ XIV đã làm chết 25 triệu người châu Âu và 40 triệu người chấu Á và châu Phi. Mất gần 100 năm sau mới hồi phục được dân số. Vụ dịch này kéo dài 3 thế kỉ và hoành hoành ở nhiều nước như Ý, Pháp, Anh, Nga.

Đại dịch lần thứ ba bắt đầu từ Hồng Kông năm 1894 và kéo dài đến thế kỉ XX.

Tình hình bệnh dịch ở Việt Nam:

Quá trình xâm nhập bệnh dịch hạch vào Việt Nam

Bệnh dịch hạch được ghi nhận đầu tiên ở Nha Trang từ Hồng Kông nhập vào bằng hệ thống đường thuye, khoảng tháng 6 – 11 năm 1898.

1906 bệnh xuất hiện ở Sài Gòn do tàu từ Quảng Đông và Hồng Kông mang vào.

Năm 1907 bệnh dịch hạch bắt đầu lan đến các tỉnh thành theo đường giao thông.

1962 – 1966 dịch hạch lan rộng ra 30 tỉnh miền Nam. Theo thống kê của viện Pasteur từ năm 1964 đến năm 1974 các tỉnh miền Nam có 31.313 người mắc bệnh và 1432 người chết vì dịch hạch.

Từ 1975 đến 1980 bệnh vẫn lưu hành ở các tỉnh phía Nam nhưng tỷ lệ mắc và tỷ lệ tử vong giảm hơn so với trước.

ở miền Bắc: bệnh xuất hiện lẻ tẻ vào đầu thế kỉ XX.

1908 xảy ra dịch ở Hà Nội làm chết 80 người.

1909 dịch xảy ra ở Kỳ Lừa Đồng Đăng làm 109 người chết. Từ 1911 đến 1922 dịch lan ra ở nhiều tỉnh phía Bắc.

Từ 1923 đến 1977 không có trường hợp nào.

Sau giải phóng dịch lại xuất hiện ở miền Bắc.

Tháng 12/1977 dịch xảy ra ở nhà máy xay xát Hà Nội.

Tháng 4/1978 có 31 người mắc dịch.

Nguồn bệnh là loài gặm nhấm hoang dã, trong tự nhiên có khoảng 200 loài khác nhau như sóc, cầy, cáo… quan trong j nhất là các loài chuột (chuột cống, chuột đồng, chuột nhắt…). dịch hạch xảy ra gây tử vong hàng loạt cho loài chuột và thường gây dịch hạch ở người sau 7-18 ngày.

Là người đang mắc bệnh hoặc vừa khỏi bệnh dịch hạch.

Loài gặm nhấm hoang dại là vật chủ chính gây nên ở dịch thiên nhiên, chúng truyền bệnh cho nhau làm duy trì ỏ dịch thiên nhiên rồi từ đó truyền cho chuột đồng sang chuột nhà và gây bệnh cho người.

coppy ghi nguồn: http://drugsofcanada.com

link bài viết: dịch tễ học bệnh dịch hạch

Bệnh Dịch Hạch Ở Mèo

Vi khuẩn ký sinh chi Yersinia pestis là nguyên nhân gây bệnh dịch hạch ở mèo. Tình trạng này có thể xảy ra trên toàn thế giới. Ở Mỹ, căn bệnh này hay xuất hiện ở vùng Tây nam giữa tháng năm và tháng mười. Vật chủ mang mầm bệnh là chuột cống, sóc và chuột nhắt; bệnh này chủ yếu truyền sang mèo khi nó cắn con vật gặm nhấm hoặc bị con vật gặm nhấm cắn.

Vi khuẩn di chuyển nhanh chóng đến các hạch bạch huyết, nơi tế bào bạch cầu được sản sinh. Kết quả là tế bào bạch cầu nhân lên nhanh chóng, xuất hiện dịch bất thường gây sưng và có thể làm nứt rạn da. Những con mèo bị nhiễm vi khuẩn gây bệnh bạch huyết sẽ bị sốt, viêm và rất đau do các hạch bạch huyết bị sưng trong thời gian dài.

Những con mèo sống ngoài trời dễ bị nhiễm bệnh nhất và mèo đực hay mắc hơn mèo cái do chúng hay đi lang thang. Tuy nhiên, bất kỳ loài hoặc giống mèo nào cũng đều có thể bị nhiễm bệnh dịch hạch.

Mặc dù tình huống dịch hạch truyền sang con người khá hiếm, nhưng vẫn cần phải có biện pháp nhằm ngăn ngừa bọ chét và tránh tiếp xúc với dịch cơ thể từ những con vật bị nghi ngờ nhiễm vi khuẩn Yersinia gây bệnh dịch hạch.

Chó cũng có thể bị bệnh dịch hạch. Nếu bạn muốn tìm hiểu thêm thông tin về ảnh hưởng của căn bệnh này tới loài chó, hãy truy cập vào trang này.

Triệu chứng

Giai đoạn ủ bệnh thông thường của dịch hạch thể hạch giữa hai đến bảy ngày sau khi con mèo bị cắn. Trong trường hợp bị dịch hạch thể phổi, thì con mèo bị nhiễm trùng phổi; và với trường hợp mắc thể nhiễm khuẩn huyết – trường hợp này ít thấy ở mèo, các triệu chứng cũng giống như với thể hạch, tuy nhiên con mèo sẽ bị thêm cả nhiễm trùng máu toàn thân.

Nguyên nhân

Vi khuẩn Yersinia truyền sang cho mèo khi bọ chét mang mầm bệnh cắn chúng hoặc chúng ăn phải loài gặm nhấm bị bệnh. Trường hợp phổ biến hay gặp ở mèo là nó bị nhiễm bệnh sau khi nó ăn loài gặm nhấm hơn là tình huống nó bị lây bệnh khi bị bọ chét cắn.

Nguyên nhân lây bệnh khác có thể đến từ chính môi trường sống của con vật. Nếu nhà có nhiều bọ chét, hoặc chủ nuôi sống gần vùng có nhiều động vật hoang dã, nơi con vật tiếp xúc với loài gặm nhấm, thì nó dễ bị mắc bệnh dịch hạch. Rác thải, củi và nguồn thức ăn cũng có thể là nguồn gây bệnh.

Chẩn đoán

Bác sỹ thú y sẽ tiến hành chẩn đoán đánh giá tổng thể cho chú mèo của bạn, bao gồm các mẫu máu, mẫu nuôi cấy dịch, xét nghiệm thận và gan, nhằm đưa ra chẩn đoán xác định. Hệ thống hạch bạch huyết bị sưng là dấu hiệu rõ ràng cho thấy con vật đang mang bệnh và xét nghiệm máu sẽ cho thấy mức độ các tế bào bạch cầu xuất hiện giữa những chất khác, đây được xem là công cụ hỗ trợ để nhận diện vi khuẩn gây bệnh dịch hạch.

Kiểm tra sức khỏe toàn diện cho con vật sẽ được tiến hành nhằm kiểm tra khu vực bị sưng quanh cổ và đầu, gan và thận, và kiểm tra các dấu hiệu của việc mất nước, sốt, nhiễm trùng phổi hoặc bất kỳ điều gì khác có thể đưa đến kết luận chắc chắn rằng dịch hạch là nguyên nhân làm cho mèo của bạn bị ốm.

Thuốc sẽ được kê để điều trị các triệu chứng của bệnh, và nếu chú mèo của bạn đã được xác định là mắc bệnh dịch hạch hoặc bị nghi ngờ mắc bệnh thì nó sẽ bị cách ly cho đến khi tình trạng này được giải quyết.

Bạn cần phải cung cấp cho bác sỹ thú y lịch sử bệnh chi tiết về tình trạng sức khỏe của chú mèo, bao gồm các triệu chứng nền, các yếu tố có thể gây ra tình trạng này .

Điều trị

Chú mèo của bạn cần phải được nhập viện để được điều trị các triệu chứng nghiêm trọng hơn của bệnh dịch hạch, và sẽ được điều trị hoàn toàn bằng thuốc kháng sinh. Con mèo sẽ bị yếu và mất nước, nó cần phải được truyền dịch tĩnh mạch nhằm hỗ trợ bù nước. Kiểm soát bọ chét cũng cần phải được tiến hành. Với những trường hợp không được điều trị sớm và hiệu quả thì tỉ lệ tử vong cao.

Chăm sóc

Điều cần thiết phải làm là kiểm soát bọ chét và động vật gặm nhấm. Hiện tại không có kế hoạch kiểm soát tại nhà cho căn bệnh này, tất cả các trường hợp nghi ngờ mắc bệnh cần phải được báo ngay cho bác sỹ thú y. Tuy nhiên, giữ nhà khỏi bọ chét và giữ rác thải, thức ăn và củi ở mức tối thiểu sẽ giúp ích rất nhiều trong việc làm giảm nguy cơ nhiễm khuẩn dịch hạch. Ngoài ra, mèo cần phải được triệt sản, bởi biện pháp này hỗ trợ trong việc làm giảm bản tính đi săn của nó.

Những con mèo được nuôi trong nhà thường ít tiếp xúc với vi khuẩn Yersinia. Nhưng nếu bạn không có biện pháp nào có thể giữ được con vật ở trong nhà, thì bạn cần phải có biện pháp chăm sóc nhằm ngăn ngừa bọ chét với chú mèo của bạn.

Khi đi đến khu vực có vi khuẩn gây bệnh dịch hạch, cách tốt nhất là bạn cần phải kiểm soát con vật của mình bằng dây xích hoặc luôn giữ nó trong môi trường được kiểm soát để hạn chế việc con vật tiếp xúc với động vật gặm nhấm hoang dã hoặc bọ chét mang nguồn bệnh.

Bài Giảng Bệnh Dịch Hạch (Plague)

Dịch hạch (DH) là bệnh truyền nhiễm cấp tính do trực khuẩn Yersinia pestis gây ra, lây truyền chủ yếu bằng đường máu (do bọ chét đốt). Bệnh cảnh lâm sàng là tình trạng nhiễm trùng nhiễm độc toàn thân nặng. Tổn thương hạch đặc hiệu, phổi và một số cơ quan khác.

Bệnh dịch hạch được xếp vào bệnh “tối nguy hiểm” và có ổ bệnh thiên nhiên.

Lịch sử nghiên cứu bệnh

6/1894 Alexandre Yersin và Shibasaburo Kitasato độc lập thông báo đã phân lâp được tác nhân gây bệnh dịch hạch.

1897 Masanori Ogata và Paul Louis Simond đã phát hiện ra vai trò trung gian truyền bệnh của bọ chét.

1897 Waldemar Haffkin đã phát hiện và chứng minh hiệu quả của Vaccine

Lịch sử loài người đã trải qua 3 vụ đại dịch vào thế kỷ VI, XIV, XIX với hàng trăm triêu người chết. Cho đến nay vẫn còn 1 số vụ dịch nhỏ ở nhiều nước, đặc biệt là Châu Phi, Châu á.

Ở Việt nam: 1898 bệnh DH xâm nhập đầu tiên ở Nha trang, sau đó xuất hiện ở các tỉnh Miền nam Sài gòn, Sóc trăng, Phan thiết, Huế, Đà nẵng, Tây ninh…

1908 DH bắt đầu ở Hà nội, Lạng sơn, Hải phòng, Hòn gai…

Cho đến nay, tuy bệnh đã được khống chế, song vẫn còn dai dẳng ở 1 vài nơi như: Tây nguyên, Nam trung bộ…

Là trực khuẩn Yersinia pestis (trước đây gọi là Pasteurella pestis, Bacterium pestis), là trực khuẩn ngắn, hình cầu-trực khuẩn (tù 2 đầu và có hình ôvan), kích thích 1,5-2 0,5-0,7 micromet. Bắt mầu Gram âm, không sinh nha bào, không di động. Mọc chậm ở các môi trường nuôi cấy (ưa khí và kỵ khí) nhiệt độ thích hợp 28-37 C, pH 7,2-7,4. Không lên men đường lactoza, sacaroza, ure (-), Indol (-). Sức đề kháng kém, dễ bị ánh sáng mặt trời làm chết trong vài giờ. ở nhiệt độ 55 C chết trong 30 phút, 100 C/1phút. Các thuốc khử trùng thông thường: phenol 1%, cloranin 3%, lyzyl 1% diệt vi khuẩn trong vài phút.

Kháng nguyên của trực khuẩn dịch hạch rất phức tạp: có 16-28 kháng nguyên, đa số chưa được nghiên cứu đầy đủ. Biết rõ hơn là 3 loại kháng nguyên:

Kháng nguyên vỏ (F1) mang tính độc lực. Bảo vệ vi khuẩn sinh trưởng chống lại thực bào.

Kháng nguyên thân: Là một phần của nội độc tố.

Yersinia pestis tạo ra cả nội độc tố và ngoại độc tố. Các độc tố dịch hạch có tác động làm tan hồng cầu, tan tơ huyết làm đông huyết tương, yếu tố giúp vi khuẩn xâm nhập và có yếu tố diệt bạch cầu.

Là bệnh từ động vật lây sang người, có ổ bệnh thiên nhiên.

Nguồn bệnh là loài gậm nhấm hoang dã (khoảng 7200 loài). Chủ yếu là các loài chuột (chuột cống, chuột đồng, chuột nhắt v.v..).

Người đang mắc dịch hạch hoặc vừa khỏi có thể là nguồn bệnh (đặc biệt dịch hạch thể phổi).

Có 4 đường lây – trong đó chủ yếu lây qua đường máu.

Đường máu: Lây qua vết đốt của côn trùng. Chủ yếu là do bọ chét Xenopsylla cheopis. Thứ yếu là: chấy, rận, rệp. Bọ chét hút máu làm lan truyền bệnh trong các giống chuột và từ chuột sang người.

Đường tiêu hoá: Thực phẩm, nước bị ô nhiễm do chuột trực tiếp gieo rắc mầm bệnh vào. Đường lây này trên thực tế ít nguy hiểm vì trực khuẩn dịch hạch dễ bị chết khi đun sôi, nấu chín.

Đường hô hấp: Từ bệnh nhân dịch hạch thể phổi có thể lây trực tiếp cho người xung quanh qua các giọt đờm, nước bọt bắn ra khi bệnh nhân ho, hắt hơi, nói chuyện.

Đường da, niêm mạc: Qua tiếp xúc trực tiếp với vùng da tổn thương (hiếm gặp).

Cơ thể cảm thụ và miễn dịch

Sức cảm thụ với bệnh cao. Do đó thường mắc ngay từ tuổi nhỏ, nhiều nhất khoảng 5-16 tuổi.

Miễn dịch: Sau mắc bệnh có đáp ứng miễn dịch tế bào và miễn dịch dịch thể. Miễn dịch bảo vệ thường lâu bền.

Cơ chế bệnh sinh và giải phẫu bệnh lý

Cơ chế bệnh sinh

Trực khuẩn dịch hạch xâm nhập vào cơ thể qua da (chủ yếu do vết đốt của bọ chét) và niêm mạc (niêm mạc hầu họng, ống tiêu hoá, đường hô hấp). Theo đường bạch huyết đến khu vực, sinh sản và phát triển mạnh. Vượt qua được hạch khu vực, vi khuẩn lại theo đường bạch huyết đến các hạch toàn thân và vào máu, vi khuẩn chỉ tồn tại ở máu 1 thời gian ngắn do tác dụng của đại thực bào của gan, lách và các tổ chức. Quá trình bệnh lý dừng ở đây và gây ra dịch hạch thể hạch tiên phát. Ngược lại, nếu đại thực bào gan, lách không ngăn cản được thì trực khuẩn dịch hạch sinh sản và phát triển và gây thể nhiễm khuẩn huyết tiên phát. Từ máu, vi khuẩn đi đến các cơ quan như hạch, phổi, ruột, màng não v.v.. gây nên các thể hạch, thể phổi, thể tiêu hoá, thể màng não thứ phát. Từ các ổ nhiễm trùng thứ phát này, vi khuẩn lại có thể xâm nhập vào máu làm bệnh nặng thêm.

Từ các thể tiên phát (thể da, thể hạch, thể phổi) vi khẩn phát triển, khi sức đề kháng chống đỡ của cơ thể giảm vi khuẩn lan tràn vào máu và gây dịch hạch thể nhiễm khuẩn huyết thứ phát.

Giải phẫu bệnh

Hạch: Sưng to, viêm tấy, mưng mủ, hoại tử. Cấu trúc bị phá vỡ, xen vào cácnang lympho có những ổ xuất huyết, ổ hoại tử chứa nhiều vi khuẩn. Tổ chức quanh hạch viêm, phù nề.

Phổi: Niêm mạc khí quản, phế quản xung huyết, chứa dịch mầu hồng. Phổi xung huyết phù nề, viêm phổi đốm hoặc viêm phổi thuỳ.

Các cơ quan khác: Gan, lách, thận, tim v.v.. xung huyết, xuất huyết, hoại tử ổ nhỏ, tuỳ theo mức độ tổn thương.

Phân chia thể lâm sàng theo cơ quan tổn thương

Dịch hạch thể hạch tiên phát và thứ phát.

Dịch hạch thể nhiễm khuẩn huyết thứ phát và thứ phát.

Dịch hạch thể phổi tiên phát và thứ phát.

Dịch hạch thể tiêu hoá tiên phát và thứ phát.

Dịch hạch thể màng não tiên phát và thứ phát.

Dịch hạch thể da tiên phát và thứ phát.

Triệu chứng học theo từng thể lâm sàng

Thể thông thường điển hình (thể hạch tiên phát)

Là thể phổ biến nhất.

Nung bệnh

Trung bình 2-5 ngày, ngắn nhất vài giờ, dài nhất 8-10 ngày. Không có biểu hiện lâm sàng.

Thời kỳ khởi phát

Bệnh khởi phát đột ngột ở người đang khoẻ mạnh tự nhiên cảm thấy mệt mỏi, khó chịu, nhức đầu, chóng mặt, đau khắp người, buồn nôn, sốt cao, thường có gai rét, hoặc rét run. Có bệnh nhân đau nhiều ở vùng sắp sưng hạch.

Sau vài giờ hoặc 1-2 ngày bệnh chuyển sang giai đoạn toàn phát.

Vị trí hạch viêm phổ biến nhất là vùng đùi bẹn, vùng tam giác Scarpa (60-80%) rồi đến nách (14-20%), ở cổ, dưới hàm, dọc cơ ức đòn chũm (15-18%).

Đặc điểm: Hạch sung to, rất đau cả khi đi lại lẫn khi nằm nghỉ làm cho bệnh nhân luôn ở tư thế chống đỡ lại (co chân, co tay, nghẹo cổ v.v..).

Hạch lúc đầu chắc, nóng, to nhanh. Có thể cả 1 cụm hạch sưng tạo nên một khối lớn 5-8 cm. Da phủ trên hạch bị căng và xung huyết, tổ chức dưới da quanh hạch bị viêm phù nề do đó không sờ rõ bờ hạch. Khối hạch sưng to trong 6-9 ngày và tiến triển theo 3 hướng:

Hạch viêm sẽ hoá mủ, tự vỡ, chảy dịch mủ và máu, chất hoại tử. Lỗ dò lâu liền, thành sẹo co rúm.

Hạch trở thành xơ hoá thành 1 cục rắn chắc.

Nếu được điều trị sớm, đúng phác đồ hạch sẽ thu nhỏ lại.

Nhức đầu, chóng mặt, mệt mỏi, buồn nôn. Nặng hơn: Li bì hốt hoảng, mê sảng. Nước tiểu ít, sẫm mầu. Phân có thể lỏng…

Da niêm mạc xung huyết, mặt đỏ, mắt đỏ. Môi khô, lưỡi bẩn, trắng – nặng: có xuất huyết dưới da, niêm mạc.

Thể nhiễm khuẩn huyết

Thể nhiễm khuẩn huyết tiên phát

Bệnh khởi phát đột ngột, rất cấp tính ngay trong lúc hạch ngoại vi chưa sưng: Tình trạng nhiễm trùng nhiễm độc rất nặng: sốt cao 40-41 C, nhiều cơn rét run. Bệnh nhân kích động, cuồng sảng hoặc li bì. Nôn nhiều, ỉa lỏng, bụng chướng, có rối loạn về tim mạch và hô hấp. Xuất huyết da, niêm mạc, phủ tạng – còn gọi là “Dịch hạch đen”.

XN: BC tăng rất cao 20-40.000, chiếm 80-90%, tuy vậy có trường hợp bạch cầu giảm nhiều < 1000/mm3. Dự trữ kiềm giảm có hiện tượng đông máu nội mạch rải rác.

Tử vong cao, chết nhanh trong 1-2 ngày đầu là “Dịch hạch tối cấp”.

Thể nhiễm khuẩn huyết thứ phát

Thường xuất hiện sau thể hạch, thể phổi tiên phát không được điều trị, khi bệnh nhân đã giảm sức đề kháng. Bệnh thường nặng, diễn biến cấp tính nhưng thường ít rầm rộ hơn so với thể tiên phát.

Thể phổi tiên phát

Nung bệnh rất ngắn, chỉ vài giờ. Khởi phát, rất đột ngột, sốt cao 40-41 C kèm rét run. Mạch nhanh, huyết áp giảm. Bệnh nhân thấy mệt mỏi, nhức đầu, khó chịu ngày càng tăng. Chưa có triệu chứng về hô hấp. Chỉ sau vài giờ đến 1 ngày vào giai đoạn toàn phát với các triệu chứng toàn thân nhiễm khuẩn nhiễm độc nặng lên. Các triệu chứng về hô hấp rõ: Tức ngực, khó thở, thở nhanh nông, ho có đờm lúc đầu trong về sau ho nhiều ra máu mầu hồng soi có nhiều vi khuẩn. Triệu chứng thực thể ngược lại nghèo nàn, ít khi nghe được ran bệnh lý. X quang: hình ảnh viêm phổi hoặc nhiều bóng mờ rải rác. Nếu không được điều trị kịp thời, bệnh tiến triển nhanh chóng thành phù phổi cấp, khó thở tăng, rối loạn tim mạch nặng nề. Tử vong nhanh trong 1-2 ngày.

Thể phổi thứ phát

Thường gặp hơn thể phổi tiên phát. Xuất hiện sau các thể khác (thể hạch, thể nhiễm khuẩn huyết) không được phát hiện và điều trị kịp thời. Tiên lượng thường nặng.

Tại vùng vi khuẩn xâm nhập, phát triển thành nốt dát, sau thành mụn nước rồi mụn mủ lẫn máu (đôi khi mầu đen), ấn vào rất đau. Xung quanh mụn mủ là tổ chức da xung huyết, thâm nhiễm nổi gờ cao lên khỏi nền da lành. Sau đó mụn vỡ tạo thành vết loét, đáy vết loét là nền thâm nhiễm mầu vàng, mặt vết loét phủ vẩy đen (giống bệnh than). Vết loét lâu liền và lâu thành sẹo.

Thể viêm màng não.

Thể tiêu hoá.

Thể niêm mạc.

Hội chứng nhiễm khuẩn – nhiễm độc toàn thân nặng.

Triệu chứng tuỳ theo từng thể.

Căn cứ xét nghiệm

Công thức máu: Bạch cầu tăng cao, tăng đa nhân trung tính trên 80%; hồng cầu và tiểu cầu giảm trong các thể nặng.

Phân lập Yersinia pestis tuỳ theo thể: Từ mụn ở da, hạch, máu, đờm, dịch não tuỷ v.v..

Nuôi cấy ở môi trường thạch có thêm chất kích thích sinh trưởng.

Tiêm truyền cho động vật thí nghiệm: các loài chuột:

Có thể soi trực tiếp

Chẩn đoán huyết thanh: Phản ứng kết hợp bổ thể, phản ứng ngưng kết, ngăn ngưng kết hồng cầu. Làm 2 lần cách nhau 10 ngày. Hiệu giá kháng thể lần 2 tăng gấp 4 lần lần 1 là dương tính.

Phương pháp phát hiện kháng nguyên F1 trong các bệnh phẩm.

Phương pháp chẩn đoán nhanh bằng phản ứng miễn dịch huỳnh quang có thể phát hiện trực khuẩn dịch hạch ở bệnh phẩm sau 1-2 giờ.

Căn cứ dich tễ: Bệnh nhân ở vùng có dịch.

Chẩn đoán phân biệt

Viêm hạch cấp thông thường: Có biểu hiện ổ nhiễm trùng ở vùng kế cận, viêm hạch kèm viêm bạch mạch. Hội chứng nhiễm khuẩn-nhiễm độc thường không nặng nề.

Viêm phổi: Triệu chứng cơ năng không rầm rộ như dịch hạch thể phổi nhưng triệu chứng thực thể vàX quang thì điển hình.

Các thể dịch hạch tiên phát (thể phổi, thể nhiễm khuẩn huyết) khó chẩn đoán phân biệt với nhiễm khuẩn huyết, viêm phổi do vi khuẩn khác. Chẩn đoán chủ yếu dựa vào dịch tễ vùng đang có dịch và xét nghiệm vi khuẩn, chẩn đoánhuyết thanh.

Nguyên tắc điều trị

Tất cả bệnh nhân phải được vào viện điều trị, cách ly tại chỗ theo chế độ bệnh “tối nguy hiểm” (quarantine).

Điều trị diệt mầm bệnh.

Điều trị theo cơ chế bệnh sinh.

Điều trị đặc hiệu bằng kháng sinh

Streptomyxin là kháng sinh điều trị có hiệu quả. Liều: 3g/ngày tiêm 0,5g/lầncách 4giờ (tổng liều 3g/ngày) 2 ngày. Sau đó 0,5g cách 6h (tổng liều 2g/ngày) 7-10 ngày (thể hạch thông thường).

Nếu vi khuẩn kháng với streptomyxin thì thay bằng kanamyxin 1g/ngày.

Các kháng sinh khác có thể dùng thay thế khi bệnh nhân dị ứng với streptomyxin:

Tetraxyclin: Liều 50mg/kg/ngày x 2-3 g/ngày, khi nhiệt độ giảm thì giảm liều còn 2g/ngày 7-10 ngày.

Kháng sinh mới hiện nay có tác dụng tốt với dịch hạch. Nhóm Cephalosporin thế hệ III: Ceftriaxon tiêm bắp thịt hoặc tĩnh mạch 2-3 g/24h. hoặc nhómQuinolon

Với dịch hạch nặng (thể nhiễm khuẩn huyết, thể phổi) nên dùng phối hợp kháng sinh: Streptomyxin 2g/ngày + tetraxyclin 2g/ngày hoặc streptomyxin 2g/ngày + tetraxyclin 2g/ngày + chloramphenicol 2g/ngày. Hiện nay thường dùng kháng sinh nhóm Cephalosporin thế hệ III + nhóm Quinolon

Điều trị triệu chứng

Truyền dịch, bù nước điện giải, chống toan huyết.

Trợ tim mạch.

Giảm đau, hạ sốt.

Hồi sức tích cực tuỳ theo triệu chứng của bệnh nhân: Chống choáng, suy hô hấp, suy tuần hoàn, xuất huyết v.v..

Nâng sức đề kháng: Sinh tố, dinh dưỡng, chế độ ăn.

Phòng bệnh chung

Diệt chuột, bọ chét (chú ý diệt bọ chét trước, diệt chuột sau).

Phòng bọ chét đốt.

Khi có bệnh nhân dịch hạch cần tuân theo chế độ bệnh tối nguy hiểm.

Với người tiếp xúc cho điều trị dự phòng khẩn cấp: Streptomyxin 1g/ngày 5 ngày hoặc tetraxyclin 1g/ngày 5 ngày. Phải theo dõi chặt chẽ, khi có triệu chứng bệnh thì điều trị như đối với bệnh nhân.

Khi có bệnh nhân tử vong: Cần liệm xác chết bằng vải tẩm cloramin 5%, trong quan tài có rắc vôi bột, phải chôn sâu 2 m hoặc hoả táng.

Phòng bệnh đặc hiệu

Tiêm chủng: Vacxin EV (vacxin sống) chủng hoặc tiêm trong da. Hiệu lực bảo vệ không cao. Chỉ định cho người ở trong ổ dịch nhưng chưa có miễn dịch hoặc người phải đi công tác vào vùng có dịch.

? Bệnh Dịch Hạch Ở Mèo Và Mèo

Cơ thể mèo dễ bị bệnh như cơ thể con người. Một trong những căn bệnh nghiêm trọng nhất của mèo là giảm bạch cầu, ở những người bình thường – bệnh trầm cảm. Các triệu chứng và điều trị bệnh trầm trọng ở mèo cần phải biết từng người chủ, vì đây là một căn bệnh tiến triển rất nguy hiểm và nhanh chóng.

Nội dung

Làm thế nào mèo bị bệnh dịch hạch

Triệu chứng

Vi-rút lây nhiễm vào cơ thể như thế nào

Các dạng bệnh

Siêu sắc nét (Sét)

Biểu mẫu cấp tính

Subacute

Chẩn đoán thú y

Nhóm rủi ro

Phương pháp điều trị hiện đại

Xử lý mất nước

Các triệu chứng khác

Điều kiện điều trị

Cung cấp điện

Phòng ngừa

Hậu quả

Làm thế nào mèo bị bệnh dịch hạch

Loại bỏ các con đường của nhiễm trùng có nghĩa là đạt được một lợi thế đáng kể trong việc ngăn ngừa bệnh tật. Nhiều người thậm chí không biết nếu mèo bị bệnh với bệnh dịch hạch. Vật nuôi lông của bạn có thể bị giảm bạch cầu. Nguồn lây nhiễm virus chính là phân, nước bọt, dịch tiết nhầy của động vật bị bệnh.. Yêu thích của bạn thậm chí không cần phải liên hệ với người mang vi-rút sống. Sự phân tán của mèo được truyền qua tiếp xúc với môi trường bên ngoài. Vi-rút có thể xâm nhập vào cơ thể, ngay cả khi con vật chỉ đi qua cỏ,nơi mà các tàu sân bay virus gần đây đã đi bộ hoặc đánh hơi phân của một con mèo khác.

Những con mèo đã bị bệnh dịch hạch tiếp tục trong khoảng một năm là những người mang mầm bệnh. Chúng cần phải được phân lập từ các động vật khác. Nó không thể cho một con vật bị bệnh để sinh con mèo trong vòng một năm sau khi bệnh đã rút đi. Nếu điều này xảy ra, các tình huống sau có thể xảy ra:

sảy thai;

em bé được sinh ra đã chết;

Mèo con được sinh ra còn sống, nhưng chết trong vòng vài giờ hoặc vài ngày.

Ngoài ra, sinh con cho cơ thể yếu của thú cưng của bạn có thể gây tử vong.

© shutterstock

Triệu chứng

Panleukopenia là một bệnh do virus ở mèo. Tính đặc thù của nó là nó là loài đặc trưng, ​​có nghĩa là, nó chỉ nguy hiểm đối với một loài động vật. Con người, chó và những cư dân khác trong nhà không có nguy cơ bị nhiễm trùng. Để việc điều trị diễn ra hiệu quả hơn, ngay cả những người chủ cũng nên biết nguyên nhân của một số triệu chứng nhất định, đó là, để hiểu cách thức vi-rút hoạt động trong cơ thể.

Vi-rút lây nhiễm vào cơ thể như thế nào

Siêu vi khuẩn này rất nguy hiểm và xảo quyệt. Nó ảnh hưởng không phải một loại tế bào cụ thể, nhưng toàn bộ cơ thể. Một khi trong máu, nó lây lan qua các cơ quan và hệ thống. Tủy xương, hệ bạch huyết, hệ tim mạch, phổi, dạ dày và ruột bị ảnh hưởng.Các dấu hiệu của sự biến dạng ở mèo có thể nhìn thấy sau tuần đầu tiên bị nhiễm bệnh, ở mèo con sau 2-3 ngày. Trong thời gian này, vi-rút gây ra nguy hại nghiêm trọng cho cơ thể: kích thích mất nước, khó tiêu và suy tim cấp tính.

Bệnh dịch hạch nguy hiểm đối với mèo con: chỉ có 2 trong số 10 người sống sót Nếu bạn bắt đầu điều trị một người lớn kịp thời, thì cơ hội chữa bệnh cho thú cưng của bạn là 50.

Các dạng bệnh

Tùy thuộc vào đặc tính của dòng chảy, phân biệt các dạng như vậy:

Siêu sắc nét (Sét)

Hình thức này xảy ra ở mèo con nhỏ. Siêu vi khuẩn này nhanh chóng lan truyền, nhân lên và nhanh chóng ảnh hưởng đến tất cả các cơ quan và hệ thống. Có điểm yếu, run rẩy động vật, mắt thường có thể thấy run rẩy của toàn bộ cơ thể, không có sự thèm ăn.

Trong hình thức supersharp ở mèo, các distemper thể hiện chính nó trong các hình thức nôn mửa và bọt ở miệng của một màu vàng. Mèo con hầu như không di chuyển, chúng nằm gần nước trong một cái bát, nhưng chúng không cố uống. Tiêu chảy xuất hiện, thường có máu. Nếu vi-rút đã thâm nhập vào hệ thần kinh, mèo con trở nên nhạy cảm với bất kỳ âm thanh nào, sợ ánh sáng, cố gắng che giấu mọi người.

© shutterstock

Biểu mẫu cấp tính

Mèo trưởng thành bị đau.Việc chẩn đoán bị cản trở bởi thực tế là khi sự phân tán không có triệu chứng, bạn không thể có thời gian để cứu mạng sống của thú cưng. Nếu thú cưng của bạn có sức khỏe tốt, người phân phát không thể gây ra các dấu hiệu có triệu chứng trong một thời gian dài. Con vật sẽ bị yếu điểm chung, nhưng bên ngoài nó rất khó để nhận thấy.

Bạn có thể thấy những triệu chứng này: thú cưng trở nên ít di động hơn bình thường, ăn ít hơn, ngủ rất nhiều, khó thở. Khi các cơ quan bị ảnh hưởng nặng nề hơn, các triệu chứng của sự xao lãng ở mèo là:

ói mửa (màu: xanh, vàng, có bọt);

tiêu chảy (phân màu xanh lục, rất lỏng);

thay đổi nhiệt độ với biên độ cao: nó tăng lên 41 độ, sau đó giảm xuống 37;

nếu đường tiêu hóa bị hư hại nặng, máu có thể nhìn thấy trong nôn mửa;

trong trường hợp suy tim: ho khan mà không có đờm, màng nhầy chuyển sang màu xanh, con mèo bắt đầu thở há miệng;

mắt chảy;

uốn lượn từ mũi;

mắt đỏ;

mũi nóng;

thường có những vết viêm trên da, chúng bị bao phủ bởi vỏ cây hoặc có thể gây mủ;

chuột rút ở thanh quản và dạ dày không cho phép con mèo uống, mặc dù con vật rất khát, nó có thể nằm hàng giờ trong bát, nhưng không uống bất cứ thứ gì.

Nếu các triệu chứng này (ít nhất là một số) được tìm thấy, điều trị nên được bắt đầu ngay lập tức.Cơ hội sống sót của một con mèo đang giảm dần theo giờ. Nếu sau khi điều trị bệnh đã qua, thú cưng sẽ có khả năng miễn dịch trong vài năm nữa, nhưng sau đó nó sẽ phải được chủng ngừa. Nếu không được điều trị, con vật sẽ chết trong vòng vài ngày.

© shutterstock

Các distemper không luôn luôn xuất hiện ngay lập tức, nhưng trong giai đoạn tiềm ẩn nó không kém nguy hiểm.

Các distemper là insidious rằng ngay cả mèo tiêm chủng có thể bị bệnh. Có một sự xáo trộn ở mèo đã được tiêm phòng, trong cùng một triệu chứng như ở dạng cấp tính. Các dấu hiệu của sự phân tán ít rõ rệt hơn và khả năng sống sót gần như là 100%.

Chẩn đoán thú y

Bác sĩ thú y có ba loại xét nghiệm.:

Trong phân của virus có thể được xác định bởi các mẫu phòng thí nghiệm đặc biệt. Máu cho thấy sự giảm mạnh về mức độ bạch cầu (các tế bào máu trắng chịu trách nhiệm miễn dịch). Để chẩn đoán bệnh dịch hạch có thể được thực hiện trong vòng một ngày, nhưng với các triệu chứng rõ ràng, việc điều trị bắt đầu ngay lập tức.

Hầu hết thường bị mèo mẫn cảm ở tuổi sáu năm. Điều này là do thực tế rằng trong những năm qua sức đề kháng của động vật bị nhiễm trùng giảm. Thống kê cho thấy hầu hết mèo bị bệnh từ 6 đến 8 tuổi.Cũng có nguy cơ là mèo con và mèo non, có cơ chế bảo vệ chưa được hình thành đầy đủ. Mèo con có một sự chán nản ở dạng nặng hơn so với ở người lớn.

Mèo nhà ít có khả năng bị bệnh, vì họ ít tiếp xúc với người thân.

Phương pháp điều trị hiện đại

Nhiều con mèo bị ốm với bệnh dịch ngày nay. Vi rút lây lan nhanh chóng, có thể ở bên ngoài tế bào trong một thời gian dài và không mất khả năng tồn tại trong điều kiện khắc nghiệt. Tất cả điều trị bệnh này là nhằm khắc phục các triệu chứng, ngăn ngừa sự phá hủy các cơ quan và mất chức năng của chúng, cũng như giúp hệ thống miễn dịch của mèo đối phó với căn bệnh này.

Độc lập bắt đầu điều trị chứng trầm cảm ở mèo bị cấm bởi bác sĩ thú y, vì điều này thường dẫn đến cái chết của con vật. Chỉ có một chuyên gia sau khi kiểm tra kỹ lưỡng có thể xác định mức độ nghiêm trọng của thiệt hại cho các cơ quan của virus và quy định việc điều trị an toàn nhất. Một người bình thường mà không có một nền giáo dục thú y không thể biết cách đối xử với người khác ở mèo. Bệnh là rất nghiêm trọng và thường dẫn đến cái chết của vật nuôi, vì vậy các khóa học của thuốc luôn được quy định riêng.

© shutterstock

Để xây dựng chương trình điều trị một cách chính xác, bạn cần phải có một nền giáo dục phù hợp, và một mình bạn chỉ làm hại. Không tin tưởng các nguồn trực tuyến.Ngoài ra, có khả năng bạn sẽ không thể điều trị đúng cách điều trị, vì nhiều loại thuốc được quản lý thông qua một nhỏ giọt IV.

Xử lý mất nước

Các triệu chứng được điều trị theo mức độ biểu hiện của chúng. Do co thắt thanh quản, tiêu chảy, nôn mửa, mất nước nhanh chóng xảy ra. Để trung hòa các tác động trong máu thông qua các dung dịch nhỏ giọt của muối và chất dinh dưỡng (glucose) được tiêm. Giới thiệu thuốc kháng sinh và vitamin.

Các triệu chứng khác

Bác sĩ thú y có thể kê toa một đợt điều trị từ một đến hai tuần. Nếu động vật đang ở trên đường cong, không thể dừng quá trình kê toa thuốc – bệnh có thể quay lại và chữa trị nó sẽ khó khăn hơn nhiều. Một bác sĩ thú y nên theo dõi quá trình điều trị. Con mèo phải ở trong điều kiện đặc biệt để phục hồi nhanh hơn và nguy cơ biến chứng là tối thiểu.

Điều kiện điều trị

Căn phòng nơi con mèo nằm với sự phẫn nộ, bạn cần phải hít thở nhiều lần trong ngày. Nếu có thể, bạn cần phải phân bổ phòng yêu thích của bạn trong một thời gian điều trị riêng biệt. Hiếm khi, động vật bị bệnh héo được giữ trong bệnh viện hoặc phơi nhiễm quá mức ở phòng khám thú y vì nguy cơ lây nhiễm cho những con mèo khác. Phòng phải được khử trùng bằng tia cực tím hoặc natri hypochlora. Làm sạch ướt không bị tổn thương.

Mèo thường có nôn mửa và tiêu chảy không kiểm soát được. Không thể mắng và trừng phạt những con vật bị bệnh vì điều này – điều này có thể ảnh hưởng đến tình trạng sức khỏe chung.

Vật nuôi, cũng như các thành viên gia đình, cần sự chăm sóc, hỗ trợ, hiểu biết của bạn. Thống kê cho thấy rằng với những con mèo chăm sóc tốt thường xuyên hơn đánh bại các distemper.

Ở mèo với sự phân tán, mắt chảy và chảy từ mũi. Chủ sở hữu nên làm sạch các chất lỏng này để tránh tái nhiễm. Một bác sĩ thú y quy định một loại thuốc trong đó khăn lau được làm ẩm để lau mõm và mũi của một con mèo.

Ánh sáng mặt trời trực tiếp và tiếng ồn lớn có thể kích thích hệ thần kinh của mèo. Khi phân biệt hành vi của cô khó dự đoán.Nó là mong muốn để cung cấp cho các vật nuôi bị bệnh với phần còn lại trong khi điều trị.

© shutterstock

Cung cấp điện

Trong thời gian điều trị, bạn nên cho mèo ăn thức ăn dễ hấp thu vào cơ thể. Nếu con vật không muốn ăn, bạn không cần ép nó. Các distemper gây co thắt dạ dày và khó tiêu, do đó, nó là mong muốn để tiêm hầu hết các chất dinh dưỡng thông qua một IV. Trong trường hợp đặc biệt nghiêm trọng, mèo thậm chí hoàn toàn chuyển sang dinh dưỡng tĩnh mạch. Nếu thú cưng của bạn đang bình phục và tự ăn, bạn có thể cho thức ăn này:

Sau 4-5 ngày điều trị, bạn có thể bao gồm các sản phẩm sau:

Các loại thực phẩm bị cấm có chứa nhiều chất xơ. Chúng bao gồm bánh mì, tất cả ngũ cốc, rau và rau xanh.

Các chế độ ăn uống nên được theo sau một vài tháng sau khi phục hồi, cho đến khi cơ thể mạnh hơn. Danh sách các sản phẩm được phép và bị cấm được thực hiện riêng bởi một bác sĩ thú y.

Ngăn ngừa bệnh dễ dàng hơn nhiều so với sau khi điều trị. Hơn nữa, thuốc chữa bệnh chưa được tìm thấy, và cuộc chiến chống lại các triệu chứng và tăng cường hệ miễn dịch không phải lúc nào cũng dẫn đến một kết luận chiến thắng.

Cách dễ nhất để ngăn ngừa nhiễm trùng là bằng cách chủng ngừa.Hiệu lực của vắc-xin này không quá một năm, sau đó bạn cần phải nhập lại thuốc. Nó bảo vệ không chỉ từ distemper, mà còn từ một số bệnh truyền nhiễm khác.

Con mèo đầu tiên được tiêm trong vòng hai tháng. Mèo con đến một tuổi cần hai vắc-xin kháng virus, thứ hai trong số đó được thực hiện khi vật nuôi đạt đến ba tháng tuổi. Trẻ mới biết đi vẫn có khả năng miễn dịch yếu và chúng cần được bảo vệ nâng cao. Khoảng thời gian giữa các lần chủng ngừa trong năm đầu đời không quá ba tuần.

Trước mỗi lần tiêm chủng, mèo phải trải qua một quá trình chống lại ký sinh trùng đường ruột. Giun có thể ảnh hưởng đến hiệu quả của vắc-xin một cách bất ngờ. Việc ghi nhãn được thực hiện ngay trước khi cho ra đời vắc-xin (không quá 2 tuần).

Tiêm chủng là 100% an toàn. Quý vị có thể tự chọn thuốc – có một số loại thuốc kháng vi-rút. Đừng bỏ bê điều này, bởi vì sức khỏe của thú cưng của bạn phụ thuộc vào vắc-xin.

Sự phân tán là một căn bệnh nghiêm trọng và rất nguy hiểm ở mèo. Ngay cả sau khi phục hồi, động vật sẽ trải nghiệm những tác động của virus.. Siêu vi khuẩn này giết chết hệ miễn dịch và phá hủy các mô của toàn bộ cơ thể.Do rối loạn chức năng của các cơ quan, các triệu chứng khó chịu và các bệnh mãn tính có thể phát triển. Nếu mèo con bị bệnh dịch hạch, và họ đã sống sót, có thể có sự chậm phát triển. Bởi vì những tổn thương nghiêm trọng đối với các cơ quan của hệ tiêu hóa, mà hầu như luôn luôn đi kèm với sự xáo trộn, nhiều con mèo phải ăn một chế độ ăn uống đặc biệt cho phần còn lại của cuộc sống của họ.