Truyện Bệnh Yêu Wattpad / Top 5 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Zqnx.edu.vn

Truyện: Ép Yêu 100 Ngày

Chương 895: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (15)

Lực cầm tay nắm cửa của Lục Bán Thành tăng thêm một chút, qua mấy giây, hắn liền đẩy cửa đi vào thư phòng.

Mãi đến giờ ăn trưa, Lục Bán Thành mới đi ra khỏi thư phòng.

Lúc đi vào phòng ăn, hắn liếc nhìn Hứa Ôn Noãn một cái, lại ngồi bên cạnh cha hắn.

Cơm trưa có rất nhiều món, mẹ Lục ăn rất nhiều, lúc ăn cơm cũng không dừng nói chuyện với Hứa Ôn Noãn.

Cha Lục thỉnh thoảng sẽ xen vào vài câu, Lục Bán Thành luôn nói nhiều nhưng cũng trả lời ông vài câu về mấy chuyện làm ăn, cũng không nói gì nhiều.

Mấy ngày trước hắn vừa mới làm phẫu thuật nên không muốn ăn gì, chỉ gắp vài đũa lại thôi.

Lúc bảo mẫu múc canh, thấy Lục Bán Thành không ăn liền cau mày hỏi: “Thiếu gia, sao cậu ăn ít vậy, không hợp khẩu vị sao?”

Lục Bán Thành cười cười lắc đầu, còn chưa nói, bảo mẫu đã nhìn chằm chằm Lục Bán Thành thật cẩn thận, lại nói: “Thiếu gia, hình như dạo này cậu gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng rất tệ, không khỏe ở đâu sao?”

Bảo mẫu vừa nói thế, mẹ Lục liền nhìn con trai thật kỹ: “Tiểu Thái không nói mẹ còn không phát hiện, thật sự rất gầy nhà, A Thành, gần đây con bị bệnh sao?”

Lục Bán Thành nhận canh xong, lại uống một hớp mới ừ đại một tiếng, sau đó mới nói: “Mấy ngày trước con bị cảm.”

“Khám bệnh chưa? Bây giờ sao rồi?” Cha Lục nói.

Tất cả mọi người đều dồn sự chú ý lên người Lục Bán Thành, Hứa Ôn Noãn cũng không nhịn được mở mắt nhìn lướt qua thân thể của hắn.

So với lúc trước cô đến cửa tìm hắn, thật sự là gầy đi rất nhiều, sắc mặt trắng xám như là bị bệnh.

Lục Bán Thành mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của Hứa Ôn Noãn, liền nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô.

Hứa Ôn Noãn nhìn thấy tầm mắt của hắn hướng về phía mình liền cúi đầu bới cơm.

Thì ra chỉ là ảo giác thôi,.. Lục Bán Thành nhìn chằm chằm đỉnh đầu Hứa Ôn Noãn mấy lần mới thu lại tầm mắt, trả lời cha hắn: “Con khám bác sĩ rồi, không có gì.”

. . . . . .

Ăn cơm xong, Lục Bán Thành chơi cờ với Cha Lục.

Hứa Ôn Noãn lại tiếp tục nói chuyện với mẹ của Lục Bán Thành xong liền đi lên trên phòng ngủ của hắn.

Sau giờ ngọ mùa hạ, sau khi ăn uống no đủ xong sẽ cảm thấy mệt rã rời, Hứa Ôn Noãn ngồi trên ghế salon chơi điện thoại di động, liền buồn ngủ.

Ngủ như không ngủ, cô mơ hồ cảm giác được trong phòng có người mở cửa ra.

Cô cho rằng đó chỉ là ảo giác, không quá để ý, mãi đến khi cô bóng người chạm vào đỉnh đầu của mình, cô đột nhiên thức tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt của Lục Bán Thành có chút gần mình, cô nhảy lên khỏi ghế salon theo phản xạ, liên tục lùi về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách của cô và hắn, cô mới bình tĩnh lại.

Hắn nhìn thấy cô ngủ trên ghế salon nên khoác cho cô một cái chăn sao?

Hứa Ôn Noãn hiểu lầm Lục Bán Thành nên ngớ ra một hồi, động môi hai lần cuối cùng cũng không nói được gì.

Lục Bán Thành cúi đầu, liếc nhìn chăn trong tay mình, lại ném chăn lên giường như chưa từng xảy ra chuyện gì, bình tĩnh nói: “Thức rồi thì chúng ta về thôi?”

Hứa Ôn Noãn không lên tiếng, chỉ gật đầu hai cái.

Truyện: Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

– Moah moah chụt.

Để thể hiện được nhân vật chính trước đó rất được ưa mến, dưới sân khấu phải chật ních người xem, nhưng sân vận động có hàng chục ngàn chỗ ngồi, không thể mời nhiều diễn viên quần chúng như vậy được, họ chỉ mời tổng cộng hơn chục diễn viên, cái này thì còn phải xem tài nghệ của đạo diễn, đạo cụ và hậu kỳ. Đạo cụ ở đây là dựng một loạt đèn tên bảng hiệu và đèn led, đạo diễn cho quay kỹ vào diễn viên quần chúng, hơn nữa thêm xử lý hậu kỳ, qua đó có thể tạo được hình ảnh mong muốn.

Quay tới cảnh cuối cùng, anh ôm đàn guitar lên sân khấu không một bóng người, cảm thấy bi ai, cả người không ngừng run lên, nước mắt chậm rãi lăn dài từ hốc mắt.

Đây là một cảnh vô cùng bi thương, đạo diễn Triệu Bằng không thể ngờ Lục Lăng Hằng có thể diễn tới rung động như vậy.

Thân là một nghệ sĩ, có lẽ sợ nhất là cảnh bi thương sầu tàn này, đã từng trải qua huy hoàng thì càng khó chấp nhận sự tịch mịch. Bởi bây giờ Lục Lăng Hằng cũng có tâm trạng như vậy, anh rất muốn quay trở lại vị trí kia, thậm chí vượt qua nó.

Hai mắt anh đỏ quạch, nước đảo quanh hốc mắt, nhưng vẫn chưa rơi xuống. Vài giây sau, tâm tình anh càng thêm sa sút, cuối cùng bạo phát ra ngoài, cầm cây guitar giơ lên cao, hét to: “A –!”

Đàn guitar dừng lại trên không vài giây, Triệu Bằng hô lên: “Dừng! Diễn viên đâu?”

Đáng lẽ ra lúc này diễn viên đóng vai fan trung thành phải chạy tới, không ngờ diễn viên lại đứng ngây ngốc một bên nhìn, hoàn toàn quên mất cảnh của mình. Bị đạo diễn quát tỉnh, diễn viên kia hoàn hồn lại: “Em.. xin lỗi, quay lại một lần nữa có được không ạ?”

Lục Lăng Hằng lau nước mắt: “Không sao, quay lại một lần nữa đi.”

Vốn Triệu Bằng lo trạng thái lần đầu của Lục Lăng Hằng tốt như vậy, sợ quay lại trạng thái đi xuống, không ngờ lần thứ hai anh diễn lại còn tốt hơn. Anh đứng trên sân khấu vắng tanh, tựa như cả thế giới này chỉ còn lại mình anh, tiếng người hâm mộ hò hét năm nào vẫn còn văng vẳng bên tai, so với cảnh tượng lúc này đúng là càng thêm bi thương.

Tâm tình đạt tới giới hạn, Lục Lăng Hằng tức giận giơ guitar lên, Trịnh Vũ chạy vội tới: “Khoan đã! Anh có thể hát cho em nghe một bài được không?”

Lục Lăng Hằng ngây ra trong chốc lát, từ từ buông cây guitar xuống, trên mặt anh gần như không có bất cứ biểu tình gì, nhưng bờ môi anh run nhè nhẹ, qua đó có thể thấy được nội tâm đang giãy giụa kịch liệt.

“Hát…” Lục Lăng Hằng lẩm bẩm nói, “Tôi không hát, tôi sẽ không hát nữa.”

“Vì sao?”

“Tôi từ bỏ. Tôi đã mất hết rồi.”

“Anh từng nói ca hát là ước mơ của anh, sao giờ lại muốn từ bỏ ước mơ?”

“Ước mơ?” Lục Lăng Hằng nghiền ngẫm hai từ này, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt: “Ước mơ là thứ buồn cười nhất trên đời này.”

Lục Lăng Hằng ngơ ngác nhìn cô một hồi, ánh mắt dần dần bừng tỉnh, cầm chai động năng lên uống một ngụm lớn, uống xong, anh ôm guitar lên chuẩn bị hát.

Triệu Bằng hô lên: “Qua, chuẩn bị quay cảnh khác.”

Mọi người trong đoàn rất nhập tâm, cảnh này kết thúc, trên mặt vài người vẫn còn rất buồn bã, tâm tình bị lây nhiễm.

Bởi trong phiên bản đầy đủ anh phải hát cả bài, cho nên cảnh quay không ngắn, Lục Lăng Hằng phải tiếp tục diễn sự thâm tình mà đàn hát, còn phải đọc ca từ để hậu kỳ ghép vào.

“Mọi người luôn nói anh quá dũng cảm…”

Qua vài giây, sắc mặt nhân viên công tác dưới sân khấu lập tức thay đổi, mới ban nãy còn chìm trong dư âm buồn bã đau thương lập tức bị sút viu ra ngoài, người nào khả năng kiềm chế kém đã cười thành tiếng. Cũng không phải Lục Lăng Hăng hát quá tệ, chủ yếu là bởi anh vừa diễn vừa đàn, anh mù chơi guitar, hơn nữa cây guitar này dùng để quay phim nên không có công dụng thực tế, nhạc không đúng một chút nào, thế là Lục Lăng Hằng đàn loạn ra ngoài, lúc thì nghe êm như bông, lúc thì nghe như cưa gỗ. Cứ như vậy, anh vừa nghe âm thanh quỷ dị từ cây đàn, vừa diễn sự rung động thương cảm, quả đúng là quá khó.

Triệu Bằng trừng mắt nhìn nhân viên công tác, giơ tay lên ra hiệu: “Đừng làm ảnh hưởng tới diễn viên.

Nhân viên dùng sức bóp mặt mình để mình không cười nữa, nhưng trong lòng thầm oán: Đến cái âm thanh quỷ dị kia còn không ảnh hưởng đến cậu ta, thì tui cười sao có thể ảnh hưởng được.

Lục Lăng Hằng cố gắng làm như không nghe thấy, kiên trì quay nốt khúc này, vừa nghe thấy đạo diễn hô cắt, Lục Lăng Hằng liền thở phào nhẹ nhõm, từ trên sân khấu đi xuống.

Thẩm Bác Diễn đứng ở dưới chờ anh. Hắn mỉm cười nói: “Em diễn tốt lắm.”

Lục Lăng Hằng khiêm tốn: “Được chứ?”

Thẩm Bác Diễn nói: “Đây là lần em diễn tốt nhất đấy, anh nghĩ vậy.”

“Hử?” Lục Lăng Hằng nghe lời nhận xét này xong có phần giật mình, cho rằng Thẩm Bác Diễn đang trêu mình về âm thanh ma quái ban nãy, liền nói: “À, quen rồi, lúc đàn cổ cầm còn kinh khủng hơn cơ.” Quay phim cổ trang thường hay có cảnh diễn viên đàn cổ cầm, cái đó mới là kinh khủng, đàn cổ trong đoàn phim không phải đàn thật, đến nhạc cũng không có, chỉ có thể ra một vài tạp âm thình thịch chát chát, diễn viên còn phải diễn ra dáng vẻ xuất thần không nhiễm bụi trần, cái đó mới buồn cười nhất.

Thẩm Bác Diễn lắc đầu: “Anh không nói cái này. Trước đó cơ, đoạn đập guitar ấy, em diễn rất tốt, rất nhiều người trong đoàn rơi nước mắt vì em.”

Lục Lăng Hằng à một tiếng. Đoạn đó anh diễn rất say mê, diễn tới cả người sảng khoái, từng lỗ chân lông trên người giãn ra, anh chưa từng có cảm giác này, thậm chí diễn xong còn thấy chưa thỏa mãn. Đạo diễn hô cắt xong anh còn chưa thoát khỏi dư âm của cảnh đó, nếu không có cảnh đàn guitar kia, chỉ sợ lúc này anh vẫn còn đắm chìm trong đó. Vừa hồi tưởng lại một chút, liền thấy da đầu như tê dại. Cũng bởi vì thế mà đoạn đàn guitar rất thuận lợi.

“Thật đấy.” Thẩm Bác Diễn suy nghĩ một chút, đổi sang phương thức khéo léo hơn, “Chí ít là anh cảm thấy như vậy. Diễn thật sự rất tốt.”

Nằm chung một chỗ không ngủ được, cũng rất dễ xảy ra chuyện. Mới đầu Thẩm Bác Diễn cọ cọ vào tay Lục Lăng Hằng, thấy anh không ngủ, tay chân bắt đầu không thành thật, vói tay vào áo ngủ xoa nắn thân thể anh. Hai người từng ‘qua lại’ một hồi, ngoài không làm tới bước cuối cùng ra thì còn lại đều đã làm, Lục Lăng Hằng cũng đã quen rồi, mặc kệ hắn động chân động tay, có lúc còn phối hợp cùng.

Định lực của Thẩm Bác Diễn quá kém, Lục Lăng Hằng còn tưởng chỉ là vuốt ve an ủi trước khi đi ngủ, không ngờ vuốt ve một hồi, Thẩm Bác Diễn liền lật người đè lên anh mà bắt đầu ôm hôn.

Lục Lăng Hằng bị hắn hôn đến mặt đầy nước bọt, không nói nên lời đẩy đầu Thẩm Tiểu Cẩu ra: “Đã mấy giờ rồi, nhanh đi ngủ đi.”

“Anh không ngủ được.” Thẩm Bác Diễn vùi mặt vào hõm vai Lục Lăng Hằng, tham lam hít hà mùi hương trên người anh, buồn bực nói: “Em biết không, lúc thấy em khóc trên sân khấu, trong lòng anh vô cùng mâu thuẫn.”

“Mâu thuẫn cái gì.”

“Lúc đấy anh thấy em yếu đuối, rất muốn bảo vệ em, không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương em.”

“Còn mặt khác thì sao?”

Thẩm Bác Diễn đỏ mặt không nói lời nào.

Lục Lăng Hằng nâng mặt hắn lên: “Mặt còn lại thì là cái gì?”

“Là… rất muốn làm em khóc như vậy……” Thẩm Bác Diễn dùng thanh âm như muỗi kêu lầm bầm nói.

Lục Lăng Hằng: “……”

Bất chợt Lục Lăng Hằng cảm thấy cái thứ vừa cứng vừa nóng khó có thể miêu tả của Thẩm Bác Diễn cọ qua cọ lại vào bắp đùi mình. Nhất thời trong lòng anh rung lên hồi chuông cảnh báo, vội vã đẩy Thẩm Bác Diễn trên người mình ra, làm bộ mệt mỏi ngáp một cái: “Ngủ đi, ngủ ngon.” Sau đó anh nghiêng người giả vờ ngủ.

Trong khoảng thời gian này anh và Thẩm Bác Diễn vẫn luôn dùng tay giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý, anh rất thoải mái với tình hình lúc này, tạm thời không có ý định muốn tiến thêm — tuy nói là không có ý định, nhưng thật ra anh cũng rất tò mò, chỉ là có hơi sợ mà thôi.

Lúc anh giả vờ ngủ, Thẩm Bác Diễn không tiếp tục quấy rầy anh nữa, nhưng anh vẫn không ngủ được, hơn nữa anh cũng biết Thẩm Bác Diễn vẫn chưa ngủ — Thẩm Bác Diễn đang lật qua lật lại sau lưng anh, anh có thể cảm nhận được Thẩm Bác Diễn đang nôn nóng. Đàn ông là như vậy, tinh trùng xông não rồi lại nín nghẹn, so với nhịn tiểu còn muốn lấy mạng người hơn.

Bất chợt, Thẩm Bác Diễn không trở mình nữa.

Lục Lăng Hằng run lên một cái — Bàn tay dày rộng của Thẩm Bác Diễn vắt ngang lưng anh, nhiệt độ ấm áp xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh truyền vào trong người, khiến anh nổi da gà.

“Em, em không ngủ à?” Thẩm Bác Diễn ranh mãnh hỏi.

Lục Lăng Hằng không dám lên tiếng trả lời.

“Quân Càn..” Thẩm Bác Diễn lại từ phía sau ôm lấy Lục Lăng Hằng một lần nữa, ghé vào tai anh, dùng giọng nói trầm thấp gọi tên anh.

Lục Lăng Hằng tức giận bóp bóp cái thứ trong tay. Thẩm Bác Diễn thật sự rất rất muốn, trong khoảng thời gian họ ở chung này, hầu như ngày nào Thẩm Bác Diễn cũng nhờ anh giúp, có đôi khi một ngày một lần còn chưa đủ. Đương nhiên anh giúp Thẩm Bác Diễn, Thẩm Bác Diễn cũng giúp anh, khiến dạo này anh phải đun canh rùa lột, sợ mình bị thận hư.

“Anh xong chưa?” Lục Lăng Hằng oán giận nói: “Đêm rồi mà cũng không cho người ta nghỉ ngơi.”

Thẩm Bác Diễn cười nhẹ: “Em không biết anh có một biệt danh sao?”

“Biệt danh gì?”

“Ham Muốn Nhiều.”

Khóe miệng Lục Lăng Hằng giật giật: “Ai đặt cho anh vậy, rất hợp.”

Thẩm Bác Diễn nghiêm túc nói: “Anh tự đặt cho mình đấy.”

Lục Lằng Hằng: “……” Lại một lần nữa anh bị Thẩm Bác Diễn không biết xấu hổ đánh bại.

Giờ không thể ngủ tiếp được, Lục Lăng Hằng bất đắc dĩ giúp Thẩm Bác Diễn giải quyết. Tuy nói Thẩm Bác Diễn ham muốn nhiều, nhưng thực tế vì công việc nên thời gian họ có thể ở cùng nhau cũng không nhiều, lại thêm mới yêu nhau, khó tránh khỏi triền miên dây dưa, ngay cả trong lòng Lục Lăng Hằng cũng có cảm giác vấn vít lưu luyến. Vừa nghĩ đến đây, anh mềm lòng hơn nhiều.

Nhưng sự mềm lòng này không duy trì được mấy giây — Tay Thẩm Bác Diễn đang mò về phía sau anh.

Lục Lăng Hằng lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Bác Diễn, Thẩm Bác Diễn làm vẻ mặt vô tội, bàn tay dừng lại bất động.

Lục Lăng Hằng vừa buông mi mắt, tay Thẩm Bác Diễn đã lại mất trật tự.

Qua vài lần, Lục Lăng Hằng không chịu được nữa mà đánh vào tay Thẩm Bác Diễn: “Đừng lộn xộn.” Nhưng mà giọng anh không đủ khí thế khiển trách, càng để lộ ra sự yếu ớt của mình. Giờ anh không tức giận, mà là đang căng thẳng.

Thẩm Bác Diễn rất giỏi thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, lập tức thuận thế xông lên, nắm lấy anh mà trở mình, đè anh xuống giường, cúi người đè lên sau lưng anh: “Quân Càn.. Quân Càn..” Hắn không ngừng kêu tên Quân Càn, đánh thẳng vào phòng tuyến cuối cùng của anh.

“Đừng… đừng…” Giọng Lục Lăng Hằng bắt đầu run rẩy. Anh còn tưởng Thẩm Bác Diễn đã chấp nhận cục diện lấy tay giúp nhau, ai ngờ lúc này đột nhiên Thẩm Bác Diễn gây khó dễ, làm anh không kịp chuẩn bị trước, căng thẳng đến miệng lưỡi khô khan.

“Quân Càn, anh muốn em lắm ý..” Thẩm Bác Diễn ngậm vành tai anh, giọng nói nặng nề ẩn chứa sắc dục, “Thử một lần đi, sẽ rất thoải mái, anh đảm bảo đó.. Anh không nhịn được nữa rồi, xin em đấy…”

Tuy giọng Thẩm Bác Diễn thỉnh cầu là vậy, nhưng thái độ lại rất bá đạo, dường như hắn đã phát hiện ra thái độ chống đối của Lục Lăng Hằng không đủ cương quyết, bởi vậy bất luận Lục Lăng Hằng kéo tay hắn đẩy hắn thế nào, đều chỉ khiến hành động của hắn thêm bá đạo hơn. Ngón tay hắn đã bắt đầu mò vào cái nơi không thể miêu tả của Lục Lăng Hằng.

Cả người Lục Lăng Hằng vì khẩn trương mà căng thẳng, nhanh chóng kiếm cớ từ chối: “Đừng.. đừng mà… không có thuốc bôi trơn, sẽ rách đấy! Vẫn cứ dùng tay đi….”

Thẩm Bác Diễn duỗi tay một cái, kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra một chai dung dịch bôi trơn.

Lục Lăng Hằng: “……….”

Lục Lăng Hằng: “Sẽ tiêu chảy đấy.”

Thẩm Bác Diễn lại mò tay vào ngăn kéo chưa khép lại, lấy ra một hộp áo mưa: “Có cái này rồi, không sao đâu.” Đại khái là sợ Lục Lăng Hằng không yên tâm, hắn tiếp tục mò tay vào ngăn kéo, móc ra vài món đồ dùng tình thú, thuốc mỡ, còn có Mã Ứng Long[1] và.. que thử thai?!

“À, cái này là mua nhầm, lúc mua anh bảo nhân viên bán hàng lấy cho anh nguyên bộ, không để ý nên mua hết về.” Thẩm Bác Diễn lại cất que thử thai vào trong ngăn kéo.

Lục Lăng Hằng: “….Sao trong ngăn kéo nhà em lại có mấy thứ này?”

Thẩm Bác Diễn hôn lên gò má anh, ngón tay đã bắt đầu công phá phòng tuyến phía sau: “Anh chuẩn bị sẵn bất cứ lúc nào.”

Lục Lăng Hằng: “…………” Phòng tuyến cuối cùng của anh bị đánh vỡ, Thẩm Bác Diễn cũng xông tới giới hạn cuối cùng.

Truyện: Tuyệt Phẩm Tiên Y

Bác sĩ Lưu, chính là bác sĩ tư nhân của Lý Lôi, bình thường ngoài Lý Lôi ra thì không xem bệnh cho ai cả, hiện tại Lý Sát có thể có đãi ngộ này vẫn là nhờ phúc của Trương Đại Thiểu.

Bác sĩ Lưu đã qua tuổi sáu mươi rất nhanh đã theo người hầu đi vào, sắc mặt Lý Lôi trở nên dịu đi, nhã nhặn nói với bác sĩ Lưu:

– Lão Lưu, tôi có một đứa cháu, chính là Lý Sát, ông qua nhìn thử xen hắn còn có vấn đề gì không đi!

Bác sĩ Lưu nghi hoặc trong lòng, chuyện Lý Sát bị bệnh liệt dương, ông biết, mình cũng đã từng ra tay chữa trị, nhưng lại bó tay, không biết tộc trưởng lần này là có ý gì.

Tuy có nghi vấn nhưng bác sĩ Lưu cũng không hỏi nhiều, theo người hầu đi tới chỗ Lý Sát.

Không bao lau sau bác sĩ Lưu lại vội vàng đi tới, nhưng trên mặt lại đổi thành một biểu tình hưng phấn cũng không thể giải thích:

– Ông chủ, công tử Lý Sát đã hoàn toàn tốt rồi! Thật sự là không thể giải thích được! Bệnh của công tử Lý Sát tôi rất rõ nhưng không thể ngờ là lại trị khỏi được.

– Thực sự tốt rồi?

Lý Lôi nghe vậy vừa mừng vừa sợ, nét mặt già nua run rẩy hai cái, hiển nhiên là rất kích động.

– Ông chủ, có thể nói cho tôi biết, vị thần y nào chữ khỏi bệnh cho công tử Lý Sát không?

Bác sĩ Lưu tuổi đã cao nhưng lại lộ ra bộ mặt rạng rỡ như đang yêu.

– Loại thần y này, nếu không nhìn thấy tôi thật sự khó có thể yên tâm.

Tâm tình Lý Lôi đang tốt lại buồn bực do bị Trương Đại Thiểu hung hăng tát một cái vào mặt Lý gia, một ngón tay chỉ vào Trương Đại Thiểu:

– Lão Lưu, người kia kìa, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.

Bác sĩ Lưu nhìn theo tay Lý Lôi chỉ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Trương Đại Thiểu, có chút không thể tin được thử hỏi:

– Cậu chính là vị thần y kia?

– Không dám nhận là thần y, chỉ biết một chút y thuật mà thôi.

Trương Đại Thiểu vội vàng khiêm tốn trả lời, đây là người có thực tài trước mặt mọi người, đây là sự tôn trọng phát ra từ nội tâm Trương Đại Thiểu.

– Là cậu chữa trị cho công tử Lý Sát?

Bác sĩ Lưu rõ ràng vẫn không tin Trương Đại Thiểu, đánh giá Trương Đại Thiểu từ trên xuống dưới, người này mới bao nhiêu tuổi? Cũng chỉ bằng tuổi cháu mình thôi, sao có thể có y thuật lợi hại như vậy?

– Là tôi, không biết bác sĩ Lưu có gì chỉ bảo?

Trương Đại Thiểu mỉm cười toát ra một sự tự tin vô cùng lớn.

Biết bác sĩ Lưu không tin, Trương Đại Thiểu nhìn chằm chằm bác sĩ lưu rồi tiếp tục nói:

– Bác sĩ Lưu, mỗi buổi tối ông đều bị đau ở thắt lưng, yết hầu khô khốc, lúc rời giường thì có cảm giác buồn nôn, hơn nữa lúc đánh răng cảm giác này lại càng mãnh liệt phải không?

– Đúng vậy! Cậu nói không sai!

Bác sĩ Lưu ánh mắt sáng ngời, trong lòng cũng âm thầm cả kinh, chẳng lẽ Lý công tử thật sự là do người thanh niên này chữa khỏi sao?

Lập lức đem mấy vấn đề sâu xa trong giới y học ra bắt đầu hỏi.

Lý Lôi cũng không nói gì, ở đó ôm cánh tay nhìn bác sĩ Lưu thử Trương Đại Thiểu.

Tuy đã chứng kiến tài năng của Trương Đại Thiểu, nhưng cũng không có cách nào khác, Trương Đại Thiểu tuổi còn rất trẻ, một năm trước vẫn là một nhị thế tổ không học vấn không nghề nghiệp, trong nháy mắt trở thành thần y, điều này có chút không tin được.

Phải nhờ tới sự xác nhận của bác sĩ Lưu, Lý Lôi mới có thể yên lòng.

Trương Đại Thiểu tuy rằng thông thạo trị bệnh cứu người, nhưng đàm luận tài chữa bệnh cùng một vị chuyên gia như vậy, hắn vẫn là người châm lửa sau. Nhưng mà Trương Đại Thiểu cũng tránh nặng tìm nhẹ, không nói chuyện tài chữa bệnh, mà là tùy tiện chỉ vào hai người, nói bệnh tật trên người họ thật rõ ràng.

Không đến mười phút, thái độ của bác sĩ Lưu đối với Trương Đại Thiểu đã chuyển từ hoài nghi sang tâm phục khẩu phục!

Bởi vì Trương Đại Thiểu chỉ đứng đó quan sát đã có thể đạt tới hiệu quả chẩn đoán bệnh tinh tế như mình, thậm chí còn toàn diện hơn, đó là sự bội phục phát ra từ nội tâm của bác sĩ Lưu.

– Người anh em tuổi còn trẻ mà có y thuật đạt tới trình độ thần kì này, không phục không được!

Bác sĩ Lưu liên tục lắc đầu cảm thán, lại nhìn Trương Đại Thiểu bằng ánh mắt cuồng nhiệt:

– Haizz, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tôi già rồi.

Bác sĩ Lưu chính là bác sĩ nổi tiếng trong nước, được hắn khen ngợi như vậy làm một chút nghi ngờ của Lý Lôi đối với Trương Đại Thiểu hoàn toàn mất đi.

Sau khi tiễn bác sĩ Lưu, Lý Lôi khó có thể bình phục tâm tình của mình, giọng nói có chút run run:

– Trương Thiên, nếu cậu thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi, lớn nhỏ trong Lý gia đều vô cùng cảm kích.

– Không dám.

Vẻ mặt Trương Đại Thiểu không có gì biến hóa, vẫn ôn hòa như vậy:

– Chỉ cần Lý gia về sau đừng làm phiền đến tôi, đối với cha tôi công bằng một chút là được rồi.

– Đó là điều đương nhiên rồi.

Lý Lôi lập tức nói:

– Chỉ cần cha tôi có thể khỏi hẳn, hết thảy những chuyện này đều không là vấn đề, cho dù cậu muốn trở về Lý gia cũng không cần phải lo lắng.

Trở về Lý gia? Quên đi. Trương Đại Thiểu lơ đễnh khẽ hừ một tiếng, nói:

– Nhớ kỹ lời bác vừa nói đó, khi nào thì bắt đầu, bác kêu người tới tìm tôi.

– Nói nhiều không bằng hành động, Trương Thiên, không bằng bây giờ cậu chữa trị cho ông cụ đi.

Lý Lôi sợi Trương Đại Thiểu đổi ý, vội vàng nói.

– Bác cả, nói như vậy, bác sẽ đồng ý với đề nghị của tôi?

Trương Đại Thiểu không muốn bị Lý Lôi lừa dối, ánh mắt sắc bén có thần nhìn chằm chằm Lý Lôi.

– Tôi tính sổ với cha con Lý Sát, Lý gia không thể can thiệp!

Lý Lôi nhắm hai mắt lại, hắn biết Trương Đại Thiểu sẽ không bỏ qua cho cha con lão Tam, chỉ cần mình mở miệng, như vậy cha con lão Tam coi như là xong rồi. Hắn không đành lòng nhìn em mình chết như vậy.

Một bên là cha, một bên là em trai, Lý Lôi rất khó chọn lựa.

– Trương Thiên, lão Tam tuy có sai, nhưng cũng có nguyên nhân, tính ra cậu từng là người của Lý gia, hẳn là cậu hiểu được. Không bằng như vậy, Lý gia sẽ bồi thường cho cậu, cậu hãy bỏ qua cho lão Tam đi.

Lý Lôi đau đầu nói.

– Bác cả, bác biết đây là chuyện không thể xảy ra.

Lời nói của Trương Đại Thiểu kiên định vô cùng, không cho thương lượng.

– Bác là tộc trưởng, hẳn là sẽ có lựa chọn chính xác, cơ hội chỉ có một lần.

Lý Lôi nhìn Trương Đại Thiểu bằng ánh mắt thâm thúy như biển rộng, hít sâu một hơi, sau một lúc lâu rốt cục gật gật đầu, nói:

– Chỉ cần cậu có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ, chuyện của lão Tam, Lý gia tuyệt đối không nhúng tay!

Lời này vừa nói ra làm cho mọi người trong đại sảnh đều cả kinh.

– Đây là bác nói đó, bác cả.

Trương Đại Thiểu hừ nói:

– Người ở đây cũng đã nghe thấy, tôi hy vọng Lý gia có thể tuân thủ hứa hẹn, bằng không, hậu quả là gì tôi không dám cam đoan.

Người trong đại sảnh nghe vậy trong lòng run lên, giận dữ, kìm nén oan ức, không cam lòng, khiếp sợ, tâm tình gì đều có. Lời nói của Trương Đại Thiểu tuy không vang dội nhưng không biết vì sao lại như tiếng sấm sét nổ vang trong lòng mọi người.

Không ai hoài nghi tính chân thật của những lời nói này.

Lúc sau Lý Lôi lập tức đến chỗ lão gia chữa bệnh, Trương Đại Thiểu tất nhiên không có ý kiến gì.

Lý Lôi lập tức phái người đi ra ngoài sắp xếp, cùng Lý thất gia chờ mấy trưởng bối Lý gia cùng nhau chậm rãi tiến quân đến khu an dưỡng tư nhân của Lý gia.

Về phần Lý tam gia, hắn vẫn ngẩn ngơ ở chỗ Lý Sát, không biết chút gì về chuyện xảy ra lúc sau.

Lão gia là người ân oán rõ ràng, chờ hắn khỏi hẳn, vận mệnh của cha con Lý Sát đã có thể gặp hạn.

Khu an dưỡng tư nhân của Lý gia cách Lý gia một khoảng khá xa, ở một nơi non xanh nước biếc ở ngoại ô thành phố, bên trong còn có y sĩ, hộ sĩ tổng cộng có hơn hai mươi người, trong ngoài tất cả đều là để phục vụ ông cụ.

Nửa giờ sau, hơn hai mươi người đều bị dọa, cao tầng Lý gia toàn bộ đều đến đây!

Đợi lúc Lý Lôi đưa Trương Đại Thiểu phòng cấp cứu của ông cụ, mọi người sợ tới mức muốn nhảy lên, tộc trưởng Lý Lôi, hắn điên rồi sao? Tìm một người trẻ tuổi tới đây, còn nói cái gì là chữa bệnh cho ông cụ, đừng lộn xộn, hắn còn chưa đủ lông đủ cánh nữa!

– Mọi người, đi ra ngoài hết đi!

Thần thức Trương Đại Thiểu đảo qua trên người ông cụ, trong lòng lập tức biết, để chữa khỏi bệnh cho ông nội cũng không có gì khó khăn. Nhưng cũng không thể để người ta nhìn thấy, tránh việc người khác nghi ngờ.

Lý Lôi trầm ngâm một lát tiếp tục vẫy vẫy tay:

– Mọi người ra ngoài trước đi.

Khi đi ra ngoài, vô cùng lo lắng chờ, không ngồi mà đi tới đi tui ở trước cửa hành lang.

Đến nửa giờ sau, cửa phòng két một tiếng mở ra, tất cả mọi người trong lòng căng thẳng, cùng nhau vây quanh.

Chuyện ‘Yêu’ Của Người Bị Bệnh Tim Mạch

Nhiều người quan niệm chuyện ‘yêu’ đồng nghĩa với chuyện “ấy”. Thật sự ‘yêu’ rộng hơn nhiều, nói đến việc biểu lộ tình cảm bằng nhiều cách, thông qua một ánh mắt, cái nắm tay, cái ôm siết hay nụ hôn…, và dĩ nhiên là cả chuyện “ấy”. Dù có bệnh tim mạch, bạn và người bạn đời đừng ngại thể hiện cảm xúc bằng những cử chỉ quan tâm, chăm sóc, âu yếm… Những hoạt động này không đòi hỏi nhiều năng lượng, không ảnh hưởng đến tim mạch, nhưng là “liều thuốc cho trái tim” hữu hiệu, giúp tinh thần thoải mái, vui vẻ nên tốt cho sức khỏe.

Còn chuyện “ấy”, hãy tiến hành khi cảm thấy tự tin, sẵn sàng và không quá bận tâm về bệnh tật. Chuyện “ấy” cũng là một hoạt động gắng sức, tiêu tốn nhiều năng lượng. Với người bệnh tim mạch, tùy theo độ nặng của bệnh mà có thể chịu được mức độ gắng sức khác nhau.

Ngưng lại nếu có triệu chứng

Không ai có thể kiểm soát những phản ứng của cơ thể lúc làm chuyện “ấy”. Khi đó biểu hiện tim mạch ở người bình thường lẫn người mắc bệnh không khác gì nhau: nhịp thở, nhịp tim và huyết áp tăng lên; đến lúc “cao trào” nhịp tim có thể lên đến 140-160 lần/phút, xong chuyện mọi thông số trở về mức trước đó. Vì vậy các biểu hiện như tim đập nhanh hơn, mạnh hơn, da trở nên nóng, ẩm là bình thường. Triệu chứng đáng quan tâm là bạn cảm thấy đau thắt ngực, mệt nhiều, khó thở…

Đây là những triệu chứng cho thấy tim đang bị quá tải trước lượng hoạt động quá sức. Khi đó bạn cần ngưng lại, nghỉ ngơi, uống thuốc nếu đã có ý kiến của bác sĩ cho những trường hợp như thế này. Nếu triệu chứng không giảm, bạn cần gặp bác sĩ để được kiểm tra.

Thuốc tim mạch và chuyện “ấy”

Một số loại thuốc tim mạch, nhất là thuốc hạ áp, có thể ảnh hưởng tới chất lượng của chuyện “ấy”. Tuy nhiên, điều này chỉ xảy ra với một số ít người. Ngoài ra, uống thuốc theo toa điều trị sẽ giúp ổn định sức khỏe. Vì thế không nên tự ý ngừng thuốc. Bạn đừng xấu hổ mà hãy trao đổi với bác sĩ về những vấn đề gặp phải khi quan hệ, để tìm ra nguyên nhân gây trục trặc và điều chỉnh thuốc nếu cần thiết.

Với “thần dược” Viagra, người bệnh nên trao đổi với bác sĩ nếu muốn dùng. Trong một số trường hợp, Viagra không được sử dụng. Chẳng hạn, nếu đang dùng thuốc nitrate, uống thêm Viagra có thể gây tụt huyết áp nhiều, nguy hiểm đến tính mạng. Viagra cũng là thuốc có nguy cơ đối với người bị huyết áp thấp, thiếu máu vành cấp, suy tim sung huyết, đang điều trị với nhiều thuốc hạ áp…

Một số biện pháp an toàn

Nên làm chuyện “ấy” vào thời điểm cả hai đều cảm thấy thoải mái về tinh thần. Thời điểm tốt nhất thường là vào buổi sáng, sau một đêm được nghỉ ngơi. Cần chọn địa điểm mát mẻ, thoải mái. Tránh làm chuyện “ấy” sau bữa ăn, nên chờ 1-3 giờ để thức ăn tiêu hóa (tim không phải làm việc quá sức để cùng lúc cung cấp máu cho hệ tiêu hóa và chuyện “ấy”). Không uống rượu trước khi “lâm trận”. Tránh dùng các chất có tính kích thích như cà phê, thức ăn vị chua, cay… Tránh những tư thế phức tạp, mất sức, tránh tư thế tạo áp lực lên thành ngực gây khó thở, ép tim. Cần chuẩn bị sẵn thuốc theo lời dặn dò của bác sĩ.

Nhiều người nghĩ rằng làm chuyện “ấy” khi có bệnh tim mạch sẽ gây ra nhồi máu cơ tim, đột quỵ hay tử vong. Thật sự tỉ lệ này rất thấp, các nghiên cứu cho thấy ít hơn 1% số người bị nhồi máu cơ tim khi làm chuyện “ấy”. Không có lý do gì bắt người bệnh tim mạch kiêng khem nếu họ cảm thấy có thể và sẵn sàng. Họ chỉ cần biết điều tiết chuyện ‘yêu’ cho phù hợp với tình hình sức khỏe của mình, tránh gây quá tải cho tim thì việc này sẽ giúp hồi phục sức khỏe, tinh thần thoải mái.

Với người suy tim độ I-II làm chuyện “ấy” chừng mực sẽ có lợi, người suy tim độ III cần hạn chế hơn, người suy tim độ IV nên kiêng hẳn. Người bệnh cao huyết áp có chỉ số huyết áp quá cao cần điều trị ổn định rồi mới “lâm trận” để tránh tai biến. Với người vừa bị nhồi máu cơ tim, thông thường có thể làm chuyện “ấy” sau sáu tuần, với người vừa được phẫu thuật tim thường là sau 2-4 tuần.

BS CKI NGÔ BẢO KHOA