Truyện Bệnh Yêu Review / Top 10 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 5/2023 # Top View | Zqnx.edu.vn

Review Truyện Bệnh Kiều Vương Gia

Review Truyện Bệnh Kiều Vương Gia

– Truyện bênh kiều vương gia HHHHH chuyên dành cho sắc nữ, thích hợp đọc để bồi dưỡng tâm hồn “trong sáng”, khuyến cáo KHÔNG dành cho trẻ nhỏ dưới 18.

BỆNH KIỀU VƯƠNG GIA

Tác giả: Ngư Tử

Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, cung đình hầu tước, vương gia BIẾN THÁI chiếm dục cường x thánh nữ thất lạc sợ mất mạng, 3S #SẠCH_SỦNG_SẮC, có HHHHH, vừa gặp đã yêu, hài hước, HE

Độ dài: 28 chương

Tình trạng: Hoàn edit.

Note:

– Truyện HHHHH chuyên dành cho sắc nữ, thích hợp đọc để bồi dưỡng tâm hồn “trong sáng”, khuyến cáo KHÔNG dành cho trẻ nhỏ dưới 18.

***

Sở Úc trong một lần bị thích khách đuổi giết, vô tình chạy vào một ngôi miếu hoang, còn gặp được một tiểu cô nương bản thân thật vừa ý. Sở Úc cho rằng dù sao cũng sắp chết, trên đường đến hoàng tuyền có thêm nàng hầu hạ cũng coi như không tệ.

Vì thế, cuộc vui vừa đến cao trào, Sở Úc liền tự tay bóp chết người dưới thân, để đảm bảo nữ nhân kia mãi mãi chỉ có thể là của chàng mà thôi.

Thế rồi, chàng được thủ hạ cứu sống, lúc quay lại tìm thi thể nàng lại chẳng thấy đâu, chỉ thấy một miếng ngọc kỳ lân rơi tại chỗ đã từng đặt xác nàng.

Sở Úc không biết nàng tên gì, cũng không rõ mặt mũi nàng ra sao, chỉ biết nàng là nữ nhân duy nhất khiến chàng không ghê tởm, còn muốn chạm vào nàng. Vì thế, chàng khẩn xin hoàng đế, ban cho nàng vị trí chính thê, trở thành Sở thị Vương phi đã mất.

Năm năm sau, Sở Úc quay lại phủ vương gia ở trấn Xuân Thủy, trong lúc vô tình va phải một nha hoàn, mặc dù mặt mày nàng kia vô cùng xấu xí, thế nhưng xúc cảm lại khiến chàng cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Vì thế, chàng làm một phép thử, như ý nguyện phát hiện ra, thi thể nữ nhân mất tích một cách bí ẩn năm năm trước, nay lại có thể sống sờ sờ đứng trước mặt mình. Dù năm năm trước, chàng không nhìn thấy, nhưng cảm giác mềm mại khi sờ vào cùng tiếng rên rỉ lả lướt lúc giao hoan khiến chàng càng khẳng định, người chàng tìm, người chàng muốn, chỉ có thể là nàng,

Mà Sở Úc là ai? Chàng là Tam vương gia quyền thế ngập trời, tà mị, biến thái. Trên đời này, bất kể là thứ gì, chỉ cần chàng muốn, nhất định phải có được. Vì thế, chàng lạnh lùng dí kiếm vào cổ nàng, trong đáy mắt là giông bão cuồng nộ cùng sự chiếm hữu tuyệt đối:

“Nặc Nặc, nàng sống là người của ta, khi chết nhập quan vẫn là người của ta. Nàng chỉ có thể là của ta, bất kỳ ai cũng không được phép chạm vào.”

Chàng là tên bá đạo, biến thái, là kẻ cuồng chiếm hữu. Chàng không thích nói lý, lại trăm phương nghìn kế bắt nạt nàng, khiến nàng hàng đêm dưới thân chàng khóc lóc, cầu xin. Thế nhưng, trên đời này cũng chỉ có một mình Sở Úc sẽ luôn bảo vệ nàng, nuông chiều nàng, dung túng nàng dưới vòng tay của mình.

Từ lần đầu tiên Doãn Nặc thuộc về Sở Úc, thiên mệnh đã điểm, khế ước máu lập thành ước định, mẫu đơn chỉ có thể nở rộ dưới Thanh Long, đời đời kiếp kiếp, không xa không rời.

***

Năm Doãn Nặc mười năm tuổi, phụ mẫu nàng qua đời, dặn dò nàng lên kinh nhờ cậy người thân. Nào ngờ, trên đường đi gặp phải một tên ác ma, không những lấy đi trong sạch của nàng, còn một tay bóp chết nàng trong lần đầu giao hoan.

Thế rồi, không biết vì sao, nàng lại được trọng sinh, trở lại đúng thời điểm gặp gỡ tên kia trong miếu hoang đổ nát. Nàng không muốn chết oan, liền nhanh chân chạy thoát. Cứ ngỡ đã thoát khỏi hàng hùm, nào ngờ chạy trời cũng không khỏi nắng, số phận cuối cùng vẫn an bài cho nàng gặp gỡ ác ma kia.

Lần đầu gặp gỡ, chàng đã bá đạo lấy tính mạng nàng ra uy hiếp, vì thế Doãn Nặc chỉ có thể cam chịu cúi đầu, hàng đêm “hầu hạ” chàng. ‘

Doãn Nặc từ nhỏ sống trong núi cùng phụ mẫu, vừa bước ra ngoài đã đụng ngay phải yêu nghiệt Sở Úc, còn mất mạng oan dưới tay chàng. Lẽ tất nhiên, nàng sẽ không thể đối với chàng nói được lời ngon ngọt gì.

Nàng tuy trong lòng không phục, thế nhưng vì cái mạng nhỏ, cuối cùng vẫn chỉ có thể mặc chàng chơi đùa. Nhiều đêm sênh ca, mây mưa hòa hợp, từ bao giờ khiến không chỉ thân thể, mà cả trái tim nàng đều bị chàng dạy dỗ đến khuất phục.

Thời gian càng lâu, Doãn Nặc phát hiện ra, cho dù Sở Úc có lạnh lùng khát máu đến mức nào, chỉ cần nàng ngọt ngào làm nũng, chỉ cần nàng không rời xa chàng, thì giông bão đều có thể tan.

Những giấc mơ kỳ lạ cùng với đồ đằng mẫu đơn nở rộ mỗi lần cùng chàng hoan ái, mở ra câu chuyện về thân phận bí ẩn cùng với những bí mật xưa cũ. Hóa ra, số trời đã định, nàng sinh ra là để dành cho chàng, chạy không được, trốn không xong, cùng chàng trói buộc, không xa không rời.

Sở Úc là Tam vương gia, là bào đệ của đương kim Thánh Thượng, chịu nhiều ân sủng. Trước năm tám tuổi, chàng cũng chỉ là một tiểu hoàng tử như bao người khác. Thế nhưng, năm

ấy, chứng kiến những dơ bẩn chốn thâm cung, còn trở thành nạn nhân của những âm mưu đen tối ấy đã biến chàng trở thành một kẻ lãnh tình, độc ác, biến thái cùng với sự ghê tởm đối với nữ nhân. Vậy mà, không hiểu vì sao, từ lần đầu gặp gỡ, chàng đã muốn chiếm hữu lấy nàng, muốn biến nàng chỉ thành của riêng mình mà thôi.

Từ lần đầu nhìn thấy mẫu đơn nở rộ trên cơ thể nàng, Sở Úc đã biết nàng chính là thánh nữ thất lạc nhiều năm. Hơn nữa, chàng cũng biết thánh nữ chỉ có thể cùng với một nam tử thuần dương giao hợp. Thế nhưng, chàng mặc kệ, chàng muốn nàng chỉ có thể là duy nhất là của chàng mà thôi. Cho dù chàng không phải là kẻ thuần dương thì sao, cùng lắm thì giết chết cái kẻ “thuần dương” kia là được.

Doãn Nặc là của Sở Úc, trọn đời trọn kiếp chỉ có thể là của Sở Úc mà thôi.

Trong mắt người đời, chàng là vương gia yêu nghiệt, khát máu, lãnh khốc lại vô tình. Trước mặt Doãn Nặc, chàng vẫn là một Sở Úc như thế, nhưng trong mắt chàng là nhiều hơn cưng chiều, dung túng. Chỉ cần nàng còn nằm trong vòng ôm của chàng, thì dù muốn lật trời, đạp thiên địa, Sở Úc cũng sẽ bảo vệ, nâng niu nàng.

***

Cốt truyện lấy THỊT làm trọng tâm, nên sẽ có rất nhiều tình tiết vượt qua mọi giới hạn hiểu biết, cùng với nhận thức bình thường. Nam chính thực sự là kẻ biến thái, dục vọng chiếm hữu cao, nữ chính là tiểu bạch thỏ rơi nhầm hang sói, kết cục không cần nói bạn cũng biết rồi đấy.

Cặp đôi phụ rất chi là đáng yêu, đáng tiếc tác giả lại không viết nhiều về đôi này, lâu lâu chèn thêm vài cảnh khiến tớ trúng độc mà không được giải. Truyện không có nhiều cao trào, cũng không có nam phụ, tiểu tam (với tính cách nam chính thì có đào sâu tám tấc cũng không ra được hai nhân vật này), mọi mâu thuẫn đều có thể lên giường giải quyết.

Truyện: Ép Yêu 100 Ngày

Chương 895: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (15)

Lực cầm tay nắm cửa của Lục Bán Thành tăng thêm một chút, qua mấy giây, hắn liền đẩy cửa đi vào thư phòng.

Mãi đến giờ ăn trưa, Lục Bán Thành mới đi ra khỏi thư phòng.

Lúc đi vào phòng ăn, hắn liếc nhìn Hứa Ôn Noãn một cái, lại ngồi bên cạnh cha hắn.

Cơm trưa có rất nhiều món, mẹ Lục ăn rất nhiều, lúc ăn cơm cũng không dừng nói chuyện với Hứa Ôn Noãn.

Cha Lục thỉnh thoảng sẽ xen vào vài câu, Lục Bán Thành luôn nói nhiều nhưng cũng trả lời ông vài câu về mấy chuyện làm ăn, cũng không nói gì nhiều.

Mấy ngày trước hắn vừa mới làm phẫu thuật nên không muốn ăn gì, chỉ gắp vài đũa lại thôi.

Lúc bảo mẫu múc canh, thấy Lục Bán Thành không ăn liền cau mày hỏi: “Thiếu gia, sao cậu ăn ít vậy, không hợp khẩu vị sao?”

Lục Bán Thành cười cười lắc đầu, còn chưa nói, bảo mẫu đã nhìn chằm chằm Lục Bán Thành thật cẩn thận, lại nói: “Thiếu gia, hình như dạo này cậu gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng rất tệ, không khỏe ở đâu sao?”

Bảo mẫu vừa nói thế, mẹ Lục liền nhìn con trai thật kỹ: “Tiểu Thái không nói mẹ còn không phát hiện, thật sự rất gầy nhà, A Thành, gần đây con bị bệnh sao?”

Lục Bán Thành nhận canh xong, lại uống một hớp mới ừ đại một tiếng, sau đó mới nói: “Mấy ngày trước con bị cảm.”

“Khám bệnh chưa? Bây giờ sao rồi?” Cha Lục nói.

Tất cả mọi người đều dồn sự chú ý lên người Lục Bán Thành, Hứa Ôn Noãn cũng không nhịn được mở mắt nhìn lướt qua thân thể của hắn.

So với lúc trước cô đến cửa tìm hắn, thật sự là gầy đi rất nhiều, sắc mặt trắng xám như là bị bệnh.

Lục Bán Thành mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của Hứa Ôn Noãn, liền nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô.

Hứa Ôn Noãn nhìn thấy tầm mắt của hắn hướng về phía mình liền cúi đầu bới cơm.

Thì ra chỉ là ảo giác thôi,.. Lục Bán Thành nhìn chằm chằm đỉnh đầu Hứa Ôn Noãn mấy lần mới thu lại tầm mắt, trả lời cha hắn: “Con khám bác sĩ rồi, không có gì.”

. . . . . .

Ăn cơm xong, Lục Bán Thành chơi cờ với Cha Lục.

Hứa Ôn Noãn lại tiếp tục nói chuyện với mẹ của Lục Bán Thành xong liền đi lên trên phòng ngủ của hắn.

Sau giờ ngọ mùa hạ, sau khi ăn uống no đủ xong sẽ cảm thấy mệt rã rời, Hứa Ôn Noãn ngồi trên ghế salon chơi điện thoại di động, liền buồn ngủ.

Ngủ như không ngủ, cô mơ hồ cảm giác được trong phòng có người mở cửa ra.

Cô cho rằng đó chỉ là ảo giác, không quá để ý, mãi đến khi cô bóng người chạm vào đỉnh đầu của mình, cô đột nhiên thức tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt của Lục Bán Thành có chút gần mình, cô nhảy lên khỏi ghế salon theo phản xạ, liên tục lùi về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách của cô và hắn, cô mới bình tĩnh lại.

Hắn nhìn thấy cô ngủ trên ghế salon nên khoác cho cô một cái chăn sao?

Hứa Ôn Noãn hiểu lầm Lục Bán Thành nên ngớ ra một hồi, động môi hai lần cuối cùng cũng không nói được gì.

Lục Bán Thành cúi đầu, liếc nhìn chăn trong tay mình, lại ném chăn lên giường như chưa từng xảy ra chuyện gì, bình tĩnh nói: “Thức rồi thì chúng ta về thôi?”

Hứa Ôn Noãn không lên tiếng, chỉ gật đầu hai cái.

Truyện Bệnh Kiều Cứu Vớt Kế Hoạch

Bệnh kiều, tươi cười rực rỡ, nội tâm điên cuồng.

Vì ngăn cản bệnh kiều giết người, hôm nay Lạc Chi cũng đang cố gắng.

‖ ảnh đế ca ca nhốt ‖

“Ngươi thật hội nói dối.” Ảnh đế trong tay thưởng thức chìa khóa, trên mặt là không từng ở camera tiền bày ra quá cố chấp cùng điên cuồng.

Như là đối với liên tiếp chạy trốn sủng vật đã mất đi rồi nhẫn nại.

Lạc Chi: “Ta thật sự chính là muốn đi rạp chiếu phim nhìn ngươi tân điện ảnh của ta âu ba — “

‖ mất đi xương sườn phù thủy ‖

“Ngươi còn thích hắn, phải không?” Phù thủy nắm bắt nam nhân cổ nhìn về phía nàng, tươi cười tái nhợt, giống như tùy thời hội ngã xuống thông thường yếu ớt.

Ngón tay thon dài lại dần dần thu nạp.

Lạc Chi: “Ta thích thiên ta thích ta thích vận mệnh làm chúng ta gặp nhau — “

‖ của ngươi học bá theo dõi cuồng ‖

“Nơi này sai lầm rồi.” Học bá hết sức chuyên chú xem của nàng sách bài tập, thân thể lại ở lơ đãng sát kiên khi trở nên buộc chặt.

Khóa sau học bổ túc không khí trở nên vi diệu đứng lên.

Lạc Chi: “Ta làm sai đề là vì thanh thiếu niên đúng là dục vọng bồng bột thời điểm mà ngươi lại rất mê người — “

‖ người sói đệ đệ hạng quyển ‖

“Tỷ, nghe nói ngươi luyến ái ?” Hắn làm ra chẳng hề để ý biểu cảm, hai mắt lại dần dần nhiễm lên tượng trưng thị huyết màu đỏ tươi.

Lý trí đã ở sụp đổ bên cạnh.

Lạc Chi: “Luyến ái đều là tạm thời thân nhân mới là vĩnh viễn dù sao ngươi là quan trọng nhất — “

“Dùng ăn thuyết minh “

1. Nữ chính lại túng lại da, ác thú vị, ngốc nghếch hạt liêu.

2. Ở bệnh kiều sụp đổ bên cạnh kim kê độc lập, đại bằng giương cánh…

3. Tác giả bí mật mang theo hàng lậu nghiêm trọng. Không thích có thể rời khỏi, không cần phun bọn họ ha, đều là ưa _(:з” ∠)_

4. Nam chính là cắt miếng , đồng một người

Nội dung nhãn: Hệ thống khoái xuyên

Tìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Lạc Chi ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác:

Truyện: Trước Có Bệnh Kiều Sau Có Quỷ

Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư NhiLúc cảm giác được giường xóc nảy mà tỉnh lại, Ôn Dục Nhiễm ngơ ngác mà nhìn cái baffle ở phía trên, cảm giác trí nhớ của mình giống như nhiều mảnh vỡ, sửng sốt một lát mới tỉnh táo lại.

Quay đầu nhìn thấy Thiên Lang ngồi ở mép giường, Ôn Dục Nhiễm tự nhủ nói thầm một câu: “Sao mình lại ngủ ta?”

“Nếu như ngài mệt có thể nghỉ ngơi một lát, thời gian còn sớm.” Thiên Lang cười đến vô cùng tự nhiên đáp lại.

Trong phòng vẫn chỉ có hai người bọn họ, có vẻ ngủ không lâu lắm. Chống ván giường ngồi dậy, Ôn Dục Nhiễm lúc này mới chậm lụt mà nhớ tới bây giờ Thiên Lang vẫn là bệnh nhân, mặc dù nhìn sơ qua y vẫn rất có tinh thần. (Mới ăn đậu hũ xong cơ mà)

Ôn Dục Nhiễm tiện tay thử nhiệt độ, không nhịn được cau mày: “Sao vẫn còn nóng như thế, có mang thuốc không?” Không bị quỷ ăn tươi nuốt sống, cuối cùng lại bị phát sốt đốt thành kẻ ngốc thì thật là cạn lời. Nghe thôi cũng làm cho người ta không biết nên khóc hay cười.

Thiên Lang nghe theo mà cúi người tìm kiếm trong vali hành lý, không lâu liền tìm ra một hộp thuốc, đưa cho Ôn Dục Nhiễm.

Cũng không hỏi tại sao phải đưa hộp thuốc đưa tới, Ôn Dục Nhiễm cũng không để ý tên thuốc, tiện tay mở hộp thuốc ra, rút ra miếng bảng nhựa có chứa thuốc. Sau khi anh nhìn chằm chằm cái miếng nhựa này liền câm nín.

Nhìn chằm chằm vỉ thuốc vô tội này không nói gì, Ôn Dục Nhiễm rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Lang, mặt ngu ngơ: “Đây là gì, anh bán sỉ hộp *ngư lôi mini hả?”

*Ngư lôi: quả đạn có điều khiển hoặc không, di chuyển được trong nước, dùng diệt tàu nổi, tàu ngầm, phá huỷ bến cảng.

Tha thứ cho anh thật sự không biết đây là thứ gì, hình dáng khá giống ngư lôi. Nhìn thoáng qua dài khoảng 3 cm, đường kính đoán chừng phải 1 cm, thấy thế nào cũng không thể nuốt xuống với một ngụm nước được.

Cái này gợi lên một vài kí ức của Ôn Dục Nhiễm, nhưng mà rất là mơ hồ, còn chưa đủ để giúp anh đoán ra cách dùng của thứ này. Vì vậy anh không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp mà rút ra hướng dẫn sử dụng trong hộp thuốc.

Sau khi xem xong, Ôn Dục Nhiễm sợ ngây người.

Chẳng trách anh cho rằng mình xưa nay chưa từng thấy loại thuốc nào khác lạ như thế. Có lẽ là ba mẹ vĩ đại của anh khi anh bị ốm lúc thơ bé cũng cảm thấy thứ này rất vi diệu, cho nên hiểu ý vẫn luôn cho anh uống thuốc qua đường miệng.

Rất lâu trước đây có từng thấy người khác dùng thứ này cho con nít, thế nhưng ấn tượng thật sự không sâu lắm cho nên không thể nhớ đến.

“Người ta giờ không có sức, ngài có thể giúp ta đưa thuốc vào không?” Thiên Lang không chớp mắt nhìn Ôn Dục Nhiễm, ánh mắt ấy có thể được gọi là mong đợi, “Sáng nay ta tắm rồi.”

Ôn Dục Nhiễm nhìn ra, Thiên Lang đã dày công tôi luyện được một kỹ năng, đó là dùng biểu cảm nghiêm túc nói lời đùa giỡn lưu manh.

Ấy thế mà phương thức đùa giỡn lưu manh này vừa nghe thấy còn thật chẳng có lời nào phản bác được, hơn nữa tương đối hợp lý.

“Tôi cảm thấy thuốc này anh tự làm thì hơn, tôi có thể trông chừng có ai vào không giúp anh.” Ôn Dục Nhiễm biểu đạt sự từ chối của mình một cách uyển chuyển.

“Quý cô nương kia ở ngoài cửa, sẽ không có ai đi vào.”

“…” Biết rõ người ta ở ngoài cửa, vẫn quang minh chính đại gọi người ta là quý cô nương. Từ trình độ nào đó đây cũng là một loại tài năng.

Chớ nói đến tự tay giúp đỡ, chính mắt thấy người khác dùng loại thuốc này đều cảm thấy rất lúng túng.

Mắt thấy Thiên Lang bắt đầu động thủ cởi thắt lưng, Ôn Dục Nhiễm nhanh chóng quay người đưa lưng về phía giường. Sau đó tiếng sột soạt do vải vóc ma sát vang lên, rồi lại nghe thấy giường phát ra tiếng kẽo kẹt, có lẽ là người đã nằm úp sấp lên rồi.

“Ưm…”

Một tiếng rên thật nhỏ này không thể ngăn cản mà tiến vào trong tai, đến ngay cả tiếng “Xình xịch xình xịch” phát ra khi xe lửa đi cũng không lấp nổi. Giờ phút này cảnh tượng phía sau lưng sống động đã hiện lên trong đầu. Dù là từ trước đến giờ da mặt Ôn Dục Nhiễm dày đến độ dao súng đều không ăn thua, nhưng mặt già cũng không nhịn được mà đỏ lên.

Tại sao có thể có cách thức đùa giỡn lưu manh bá đạo lại uyển chuyển thế cơ chứ?

“Tôi nói này, anh cầm nhầm kịch bản rồi! Dựa theo bố trí của người này, không phải là tôi ngả ngớn với anh sao!?”

Thanh âm lười biếng truyền tới từ phía sau: “Ta rất tình nguyện phối hợp, nhưng ngài không chịu chòng ghẹo ta, cho nên ta chỉ có thể làm giúp không phải sao?”

Lời này ngược lại không sai, Ôn Dục Nhiễm đúng là vẫn luôn không dám đùa giỡn với Thiên Lang.

Dù sao trước đây anh troll đều là anh em bạn bè, là vì thích thú khi chọc người ta xù lông, mà không phải là vì chọc ra lửa tình sau đó quang vinh hiến thân.

“Lỗ tai ngài rất nóng.” Thiên Lang quay đầu nhìn bóng lưng cứng ngắc của Ôn Dục Nhiễm, đầu lưỡi liếm một cái. Bởi vì cười mà cong môi, “Đã lâu như vậy rồi, ngài cũng không có hơi hơi thích ta một chút nào sao?”

Đối với Ôn Dục Nhiễm mà nói, đây vẫn luôn là đề tài bối rối, anh gần như là phản xạ có điều kiện mà nói sang chuyện khác: “Gì cơ? Tôi hơi nhiều chuyện chút, từ nhỏ tới lớn anh có bao giờ khóc không?”

Đề tài này xoay chuyển thật sự là rất gượng gạo, may mà Thiên Lang cũng không dây dưa với câu trước đó, y thuận theo Ôn Dục Nhiễm nói: “Có chứ.”

Trả lời nhanh chóng lại thản nhiên như vậy, Ôn Dục Nhiễm trái lại sửng sốt một chút. Mặc dù nói khi còn bé ai cũng khóc qua, thế nhưng đưa hình tượng này đặt lên người Thiên Lang vẫn luôn cảm thấy không hợp lý lắm. Anh cảm thấy hình tượng Thiên Lang khi còn bé hẳn là con nhà người ta điển hình. Sau đó ngẫm nghĩ một chút lại cảm thấy nên là *bé trai ít nói mặt liệt.

*Nguyên văn小正太(tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật Shotaro/ Shota: Chỉ những bé trai, cậu bé, thiếu niên ngây thơ.

“Nếu như không tính lúc mới sinh ra, từ sau khi bắt đầu nhớ được chính xác là có một lần.”

Chỉ một lần?

Nếu như nói mấy lần thì thôi đi, nhưng chỉ khóc có một lần, cái này không khỏi câu lên lòng tò mò. Ôn Dục Nhiễm tính toán Thiên Lang cũng gần như mặc quần áo tử tế, liền xoay người: “Vì sao? Bị cô bé nào đá hay là bị mắng?”

Quần đã mặc vào như cũ, nhưng Thiên Lang vẫn duy trì tư thế nằm lỳ ở trên giường, khiến Ôn Dục Nhiễm không dễ chịu lắm: “Bởi vì ngài đó. Thật vất vả tìm được chủ nhân muốn đi theo, nhưng mà ngài lại làm chuyện quá đáng như vậy…”

Ôn Dục Nhiễm: ∑(っ °Д °;) っ

“Anh chờ một chút, đừng có nói đáng sợ như thế chứ! Khi đó tôi mới có mấy tuổi, có thể làm gì được anh chứ?!”

Đầu gối lên cánh tay, phần tóc trên trán Thiên Lang hơi dài, y thuận tay cầm một lọn, trong chốc lát ánh nhìn đó vừa dịu dàng vừa đau thương: “Bởi vì ngài đã cứu ta.”

Vậy thì quá đáng chỗ nào? Mà ban đầu không phải là Thiên Lang cứu mình hả, tại sao lại ngược lại rồi? Ôn Dục Nhiễm cảm thấy đầu mình có một dấu chấm hỏi.

“Bởi vì ta rất vất vả mới gặp được chủ nhân nên thật sự muốn đi theo, chỉ cần vừa nghĩ đến ngài sẽ bởi vì ta mà bị thương thậm chí… Liền cảm thấy cực kỳ sợ hãi, nước mắt cũng tự chảy ra.”

Sợ hãi, là hai từ rất khó ghép lên người Thiên Lang. Ôn Dục Nhiễm nhìn ánh nắng màu cam buổi chiều tà chiếu vào trong toa xe, tạo nên bầu không khí thanh thản dễ chịu mà ấm áp. Mà Thiên Lang nằm trên giường ở chỗ tối, thoạt trông không hề dính dáng gì đến sự ấm áp đó cả.

Cũng giống như Thiên Lang từng nói, nếu như không phải y cố ý rời khỏi gia tộc tìm Ôn Dục Nhiễm. Nếu như mười mấy năm trước hai người chưa từng gặp nhau. Như vậy thì ngay cả suy nghĩ của mình y cũng không có tư cách sở hữu, vĩnh viễn sống ở trong bóng tối, cuối cùng trở thành công cụ đến nhân tính cũng bị Vạn Tượng hoàn bội nuốt chửng hầu như không còn.

Đây là một sự thật khiến tâm trạng của ai cũng nặng nề. Anh rốt cuộc ý thức được, thế giới trong mắt mình và Thiên Lang nhìn thấy hoàn toàn khác nhau. Hoặc nên nói thế giới của Thiên Lang không giống bất kì ai cả, trong thế giới đó chỉ có mình y.

“Thật khó tin, anh mà biết sợ là gì cơ đấy?” Không nhìn thấy vẻ mặt của mình, song Ôn Dục Nhiễm đoán mình cười không được tự nhiên như thế. Loại trực giác này bắt nguồn từ phần trọng lượng nặng trình trịch truyền tới từ trong ngực.

“Ta vẫn luôn sợ hãi.” Thiên Lang cong cong khóe môi, hời hợt nói những câu Ôn Dục Nhiễm nghe thấy không hiểu cho lắm, “Phạm vào sai lầm cũng là vì muốn bị trừng phạt. Rõ ràng có mấy lần ta cảm nhận được đã làm cho ngài thấy phiền, nhưng lại không có bị trừng phạt. Ta rất sợ những lần trừng phạt đó tích luỹ lại, sẽ tạo thành hậu quả ta không muốn thấy nhất.”

“Ta cũng không cần ánh sáng, chỉ cần có thể canh giữ, ở bên cạnh ngài một cách bình yên, thì không có gì ta không thể làm chứ.” Thiên Lang trở mình, cả người nửa dựa vào trên tường, nhìn chăm chú ánh sáng nơi Ôn Dục Nhiễm đứng, “Lời ta nói có lẽ có chút kì lạ, nhưng ta hi vọng bị ngài trừng phạt. Bất kể là ta mang tới nguy hiểm hay là rắc rối cho ngài, ta đều hi vọng ngài trừng phạt ta.”

Ôn Dục Nhiễm: …???

Thiên Lang xuống giường, đứng trước mặt Ôn Dục Nhiễm, khoảng cách giữa hai người gần kề có chút mờ ám. Nhưng mà đối với Ôn Dục Nhiễm mà nói, phản ứng đầu tiên của anh là hết đùa cợt nhau rồi à, cứ vậy mà đứng đắn luôn được á?

“Nếu như ta khiến ngài thấy phiền, mời ngài cứ tùy ý trách phạt ta. Đây là vinh hạnh của ta.”

Ôn Dục Nhiễm: Nói toạc ra không phải là sợ. Mà là bị M sao? Nói nghiêm túc như thế suýt nữa nghe không hiểu.

Thiên Lang vừa cười thâm sâu khó lường cùng hắn kề tai nói nhỏ: “Thật ra ta hi vọng, lần ta khóc sau này là ở trên giường của ngài.”

Vì vậy anh tát mặt Thiên Lang một cái đẩy ra xa. Ngữ điệu y đau xót nói: “Bạn của ngài mới chết, ta nhất định là bị ngài ghét gần chết.”

Phút trước từng có chút cảm động vì người kia chắc chắn là đầu óc anh bị dính hồ rồi. Anh có đánh chết cũng không muốn thừa nhận.

“Bổ sung thêm một câu, anh hoàn toàn xứng đáng là sát thủ phá hoại bầu không khí.”

Tiểu kịch trường:

Thiên Lang: Nếu như là ngài dành cho ta, cho dù đau đớn cũng sẽ khiến ta rất vui.

Ôn Dục Nhiễm: Nói tiếng người (⊙_⊙)

Thiên Lang: Cầu chà đạp cầu nện o(*////▽////*)q

Ôn Dục Nhiễm: Nhìn thấy anh, tôi cảm thấy đoàn phim chúng ta có thể đổi một cái tên –

#phóng đãng thích bị M#